MÀN ĐÊM - Trang 197

“Đập cả cửa sổ nữa,” Lissa dịu dàng bảo cậu ta. “Làm đi. Có gì

đâu.”

Bị thôi miên, Wade đi tới cửa sổ lớn phủ màu. Tôi nhìn chằm

chằm, miệng há hốc chắc sắp chạm sàn, trong khi ấy Wade lùi lại và
đập mạnh cây gậy vào lớp kính. Nó vỡ tan, các mảnh vụn bắn khắp
nơi, khiến cho ánh sáng buổi sớm, mà vốn cái cửa sổ bình thường vẫn
chặn được, ùa vào phòng. Wade nhăn mặt khi bị ánh sáng chiếu vào
mắt, nhưng cậu ta không tránh ra.

“Lissa,” tôi kêu lên. “Dừng lại. Bảo cậu ta dừng lại.”
“Lẽ ra cậu ta nên dừng lại sớm hơn.”
Tôi gần như không nhận ra vẻ mặt Lissa. Tôi chưa từng thấy cô

buồn bã đến thế, và chắc chắn tôi chưa từng thấy cô làm bất kỳ điều gì
tương tự. Tất nhiên tôi biết nó là cái gì. Tôi biết ngay lập tức. Phép ép
buộc. Theo tất cả những gì tôi biết, chỉ vài giây nữa là Lissa sẽ khiến
Wade nhằm cây gậy vào chính mình.

“Xin cậu, Lissa. Đừng làm thế nữa. Làm ơn.”
Qua cơn choáng váng mơ hồ đầy chất cồn, tôi cảm thấy những

giọt cảm xúc của Lissa. Chúng đủ mạnh để hất ngã tôi. Đen tối. Giận
dữ. Tàn nhẫn. Những cảm xúc đáng giật mình đang đến từ Lissa vốn
rất ngọt ngào và điềm đạm. Tôi quen Lissa từ hồi mẫu giáo, nhưng
trong khoảnh khắc đó, tôi gần như không hiểu cô nữa.

Và tôi sợ.
“Làm ơn, Lissa,” tôi lặp lại. “Cậu ta không đáng đâu. Để cậu ta đi

đi.”

Lissa không nhìn tôi, đôi mắt mãnh liệt tập trung hoàn toàn vào

Wade. Một cách từ từ, cẩn thận, Wade nhấc cây gậy lên, nghiêng nó
đủ để chiếu thẳng vào chính đầu mình.

“Liss,” tôi van nài. Ôi Chúa ơi. Tôi sẽ phải chặn Lissa hoặc làm

gì đó để ngăn cản cô. “Đừng làm thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.