MÀN ĐÊM - Trang 66

“Em đi tiếp nổi không?”
Chiến binh cứng rắn và khắc kỷ mà tôi đã gặp trước đó giờ như

biến mất - trong một khoảnh khắc - và thực ra anh ta có vẻ quan tâm.
Quan tâm thực sự. Cảm thấy đôi mắt anh ta nhìn vào mình khiến có
thứ gì đó trong tôi bỗng run rẩy - đúng là ngu, tất nhiên. Tôi chẳng có
lý do gì để hành động ngớ ngẩn, chỉ vì một anh chàng trông quá đẹp
trai. Dù sao, anh ta cũng là một vị thánh phản xã hội, theo lời Moroi.
Một người hẳn sẽ ném cho tôi đủ thứ đau đớn.

“Vâng. Em đi nổi.”
Tôi vào chỗ thay đồ của phòng tập và đổi sang bộ quần áo thể

thao mà ai đó cuối cùng cũng đã nghĩ ra để đưa cho tôi sau một ngày
tôi phải tập với quần jeans và áo phông. Gớm thật. Việc Lissa loanh
quanh với Christian khiến tôi không yên lòng, nhưng tôi gạt ý nghĩ đó
sang bên, để tính sau, khi mà các cơ bắp của tôi thông báo rằng hôm
nay chúng không muốn trải qua một bài tập nào nữa.

Vì vậy tôi gợi ý với Dimitri rằng anh ta nên cho tôi nghỉ buổi này.
Dimitri cười to, và tôi khá chắc chắn rằng đó là cười vào mặt tôi

chứ không phải cười với tôi.

“Có gì buồn cười ạ?”
“Ôi,” anh ta nói, nụ cười tắt ngấm. “Hoá ra là em nói nghiêm

túc.”

“Tất nhiên rồi ạ! Anh xem đi, chính xác là em đã thức trắng đúng

hai ngày. Tại sao chúng ta phải bắt đầu tập luôn bây giờ? Cho em đi
ngủ,” tôi rên rỉ. “Chỉ một tiếng đồng hồ thôi.”

Dimitri khoanh tay và nhìn xuống tôi. Nỗi lo lắng trước đó của

anh ta đã biến mất. Hiện tại anh ta chỉ quan tâm công việc. Yêu cho
roi cho vọt mà. “Bây giờ em cảm thấy sao? Sau tất cả những bài luyện
tập cho đến lúc này?”

“Đau điên cuồng.”
“Rồi mai em sẽ cảm thấy kinh khủng hơn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.