MÀN ĐÊM - Trang 68

các giám hộ - dù gì - cũng chỉ là con người. Nên các giám hộ cũng
được trả lương và có thời gian nghỉ như khi nhận bất kỳ công việc nào
khác. Một số giám hộ trung kiên - như mẹ tôi - thì từ chối các kỳ nghỉ,
thề không bao giờ rời khỏi Moroi của mình. Nhìn Dimitri bây giờ, tôi
có cảm giác anh rất dễ trở thành một người như thế. Nếu anh vắng mặt
vì được nghỉ phép chính đáng, thì khó lòng trách anh vì bất trắc xảy ra
với vị chúa đó. Thế nhưng, chưa biết chừng chính anh vẫn tự trách
mình. Mà tôi cũng sẽ tự trách mình thôi, nếu có điều không may xảy
ra cho Lissa.

“Nào,” tôi nói, chợt muốn làm cho Dimitri vui lên, “anh có tham

gia vạch kế hoạch bắt bọn em quay lại đây không đấy? Vì em thấy kế
hoạch đó khá tốt. Bạo lực nặng tay và đủ thứ.”

Dimitri cong lông mày lên tò mò. Hay đấy. Tôi đã luôn ước mình

có thể làm như thế. “Em khen anh về chuyện đó à?”

“À, nó tốt hơn tỉ lần so với cách họ thử trước kia.”
“Cách trước kia?”
“Vâng. Ở Chicago. Với lũ chó săn.”
“Đây là lần đầu tiên nhà trường tìm thấy bọn em. Ở Portland.”
Tôi ngồi dậy sau khi duỗi căng gân cốt và bắt tréo chân. “Hừm,

em không nghĩ là em tự tưởng tượng ra đống chó săn. Còn ai cử chúng
đến được chứ? Chó săn chỉ tuân lệnh Moroi thôi. Có khi không ai kể
với anh đấy.”

“Có thể,” Dimitri đáp hờ hững. Nhìn mặt là tôi biết anh ta không

tin.

Sau đó tôi quay về khu ký túc xá của học viên tập sự. Các học

sinh Moroi sống ở phía bên kia sân trong gần với phòng sinh hoạt
chung hơn. Cách sắp xếp chỗ ở như thế phần nào dựa trên sự thuận
tiện. Ở đây khiến những đứa tập sự như chúng tôi gần với phòng tập
và sân huấn luyện hơn. Nhưng chúng tôi cũng sống riêng rẽ để phù
hợp với sự khác biệt giữa lối sống của Moroi và ma cà rồng lai. Ký túc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.