MÀN ĐÊM - Trang 8

Chúng tôi ngồi như thế trong vài phút, không nói thêm gì khác.

Khi cảm thấy Lissa đã bình tĩnh lại, tôi với ra cái bàn nhỏ giữa hai
giường và bật đèn. Chỉ mờ mờ, nhưng cả hai chúng tôi đều không cần
phải thật sáng mới nhìn được. Bị ánh đèn thu hút, chú mèo Oscar của
cậu bạn cùng nhà nhảy phốc lên bậu cửa sổ để mở. Nó tránh xa tôi -
động vật không thích ma cà rồng lai, chả hiểu vì lý do gì - nhưng lại
nhảy lên giường và dụi đầu vào Lissa, kêu rừ rừ êm ái. Động vật
không có vấn đề gì với Moroi, và tất cả bọn chúng đều đặc biệt yêu
quý Lissa. Vừa mỉm cười, Lissa vừa gãi cằm Oscar, tôi cảm thấy cô
bình tâm hơn.

“Lần gần nhất bọn mình cho cậu ăn là lúc nào?” Tôi hỏi, quan sát

nét mặt Lissa. Làn da trắng nhợt nhạt hơn mọi khi, những quầng thâm
hiện rõ dưới mắt, và từ cô toát ra một vẻ yếu đuối mong manh. Tuần
này việc học hành rất căng thẳng, tôi không thể nhớ ra lần cuối cùng
mình cho Lissa máu. “Hình như là… hơn hai ngày rồi, phải không?
Hay là ba? Sao cậu không nói gì?”

Lissa nhún vai và tránh ánh mắt tôi. “Cậu bận quá. Tớ không

muốn…”

“Vớ vẫn,” tôi nói, thay đổi tư thế cho thuận lợi hơn. Bảo sao

Lissa có vẻ yếu ớt. Oscar không muốn tôi đến gần thêm một chút nào
nên đã nhảy xuống và trở về chỗ cửa sổ, nơi nó có thể quan sát ở một
khoảng cách an toàn. “Nào. Thực hiện thôi.”

“Rose…”
“Nào. Cậu sẽ cảm thấy dễ chịu hơn đấy.”
Tôi nghiêng đầu và hất tóc về phía sau, để hở cổ. Tôi thấy Lissa

ngập ngừng, nhưng hình ảnh cổ tôi vươn ra và điều nó mời mọc xem
chừng quá hấp dẫn. Vẻ đói khát lướt ngang khuôn mặt Lissa, môi cô
hé mở, để lộ những chiếc răng nanh thường được giấu đi khi sống giữa
con người. Đám răng nanh ấy đối lập một cách kỳ quái với tất cả các
nét khác của Lissa. Khuôn mặt xinh đẹp và mái tóc vàng nhạt khiến cô
giống một thiên thần hơn là ma cà rồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.