MÀN ĐÊM - Trang 9

Khi răng Lissa sắp chạm vào da tôi, tôi thấy tim mình đập nhanh

hơn, vì sợ hãi và cả mong đợi. Tôi luôn ghét cảm giác thứ hai, nhưng
chẳng biết làm sao để khắc phục nó. Đấy là một điểm yếu mà tôi
không thể rũ bỏ.

Các răng nanh của Lissa cắn ngập vào tôi, thật mạnh, và tôi hét to

khi cơn đau bùng lên ngắn ngủi. Rồi nó trôi đi ngay, thay vào đó là
niềm vui quý giá tuyệt vời chảy tràn khắp cơ thể. Nó còn tuyệt hơn bất
kỳ lần say hay phê nào. Còn tuyệt hơn cả tình dục - hoặc ít nhất là tôi
tưởng tượng thế, vì tôi chưa bao giờ thử. Nó như một tấm chăn khoái
cảm trong lành và tinh tế, choàng lấy tôi và hứa hẹn rằng mọi việc trên
đời rồi sẽ ổn. Cứ thế. Những chất trong nước bọt của Lissa tạo cảm
giác hưng phấn tột bậc, và tôi quên cả thế giới, quên cả việc mình là
ai.

Thế rồi, thật đáng tiếc, nó lại kết thúc. Còn chưa tới một phút.
Lissa lùi lại, chùi tay lên môi và quan sát tôi. “Cậu ổn chứ?”
“Tớ… ừ.” Tôi nằm trở lại giường, hoa mắt do mất máu. “Tớ chỉ

cần ngủ một giấc. Chả sao đâu.”

Đôi mắt màu xanh ngọc của Lissa theo dõi tôi với vẻ lo lắng. Cô

đứng dậy. “Tớ đi kiếm cho cậu cái gì ăn.”

Những lời phản đối vụng về lên tới môi tôi, song chưa nói ra

được thành câu thì Lissa đã bỏ đi rồi. Trạng thái đê mê do vết cắn
giảm bớt ngay khi Lissa làm gãy mối kết nối, nhưng vẫn còn một chút
vương trong các mạch máu, và tôi cảm thấy một nụ cười ngớ ngẩn nở
trên môi mình. Tôi ngoái đầu, liếc Oscar, nó vẫn đang ngồi trên bậu
cửa sổ.

“Mày chẳng biết là mày bỏ lỡ cái gì đâu,” tôi bảo nó.
Sự chú ý của Oscar đã chuyển sang thứ gì đó ở bên ngoài. Thu

mình xuống thành tư thế như đang mai phục, nó thở phì phì trong bộ
lông đen nhánh. Đuôi nó bắt đầu giật giật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.