MÀN ĐÊM - Trang 83

“Thôi nào, con bé đó cứ gây sự và nói xấu sau lưng bọn mình.

Hôm qua nó còn bảo mình đi xin quần jeans từ Hội Cứu tế.”

“Quần jeans của cậu đúng là của Hội Cứu Tế mà.”
“Ừ, thì đành là thế,” tôi khịt mũi, “nhưng nó có quyền gì mà chê

bai trong khi nó cũng chỉ mặc đồ mua ở Target thôi.”

“Nào, Target thì có vấn đề gì chứ. Tớ thích Target.”
“Tớ cũng thế. Nhưng đó không phải là vấn đề. Con bé đó cứ làm

như thể nó mặc đồ của Stella McCartney vậy.”

“Và đó là tội lỗi à?”
Tôi làm mặt nghiêm túc. “Rõ ràng. Cậu phải trả thù.”
“Tớ đã bảo rồi, tớ không có hứng trả thù.” Lissa nhìn sang tôi.

“Và cậu cũng không nên.”

Tôi mỉm cười ngây thơ hết mức có thể, và khi chúng tôi rẽ mỗi

người một hướng về hai ký túc của mình, tôi lại cảm thấy nhẹ cả
người vì Lissa không thể đọc được suy nghĩ của tôi.

“Vậy khi nào thì trận chiến khủng khiếp sẽ xảy ra?”
Mason đang đợi tôi bên ngoài ký túc xá sau khi tôi chia tay Lissa.

Trông cậu ta lười biếng và dễ thương, đang đứng tựa vào tường, tay
khoanh lại và quan sát tôi.

“Mình chắc chắn là mình không biết cậu nói về cái gì.”
Mason buông tay và đi cùng tôi vào tòa nhà, đưa cho tôi áo

khoác, vì tôi đã để Lissa mặc cái áo khô của mình. “Mình đã thấy các
cậu đấu khẩu bên ngoài nhà nguyện. Cậu không tôn trọng ngôi nhà
của Chúa hay sao?”

Tôi thở phì phì. “Cậu cũng chỉ có lòng tôn trọng bằng với mình

thôi, đồ ngoại đạo. Cậu thậm chí còn không tới dự lễ. Hơn nữa, như
cậu nói đấy, bọn mình ở bên ngoài.”

“Cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi.”
Tôi chỉ nhe răng cười và khoác áo của cậu ta vào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.