MANG EM TRỞ LẠI - Trang 125

Tory thấy xấu hổ và cố bỏ qua lời khen bằng cách tự trào: “Can đảm

thế nào cơ ạ? Nửa đêm nửa hôm hét loạn lên vì những thứ không thể làm
hại cháu ư? Nghe có vẻ không được dũng cảm cho lắm.”

Bà Cynthia lắc đầu. “Cháu đã lao vào tên giết người mà chẳng hề nghĩ

đến bản thân, tay không đánh hắn bên giường Brett đấy thôi.”

“Nếu cháu để yên cho hắn hại Brett thì chẳng khác nào chính tay cháu

hại anh ấy. Tất nhiên cháu phải cố gắng cản hắn. Nếu bác ở đó thì bác cũng
làm vậy thôi.”

“Dù là thế cháu cũng đừng khiêm nhường về chiến công của mình.

Thực ra bác nghĩ là cháu đang âm thầm chịu đựng những vết thương. Đó là
một việc làm rất dũng cảm.”

Tory cố mỉm cười để bỏ qua những điều mẹ Brett nói, nhưng càng cố

thì lại càng cảm thấy nghẹn ngào.

Bà Cynthia có thể trông thấy Tory đang chấp nhận lời khen của mình

một cách khó nhọc, nhưng bà nghĩ mình vẫn cần phải nói.

“Giờ thì về giường đi cháu,” bà khẽ nói. “Và ngủ ngon nhé! Bác sẽ ở

ngay đây nếu cháu cần bác, được không?”

Tory gật đầu rồi đi ra, cảm tạ trời vì đã tránh được sự quan sát tỉ mỉm

nhưng lại cảm động đến khó hiểu của bà Cynthia.

Vài người bạn cũ từ hồi Brett làm cảnh sát khu vực vừa mới đi khỏi,

căn phòng lại một lần nữa trở về im ắng. Anh không còn cần tới một y tá
chăm sóc đặc biệt nữa, và lính gác vẫn ngồi bên ngoài cửa, khách tới thăm
thì chỉ lác đác. Chuyện Tory không đến là lỗi của anh chứ không ai khác.
Anh là người đã bảo cô về nhà để cô có thể nộp bài kịp thời gian. Brett khịt
mũi rồi nhăn nhó khi vươn tay bật ti vi. Làm người cao thượng cũng phải
trả giá. Anh nhớ cô đến phát điên rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.