Brett nhìn xuống cô và cười toe toét. “Không đâu cưng ạ, em mới là
người phải cẩn thận. Cái gì đó mách bảo với anh là em đang gặp nguy hiểm
cực kỳ. Em có nhớ anh đã nói gì với em ngay trước khi ra khỏi nhà ba tuần
trước không?”
Cô trả lời mà không mất một giây suy nghĩ. “Anh đã bảo em ‘hãy giữ
ý nghĩ ấy’.”
Brett cười khúc khích. “Ngoan lắm. Em đã chú tâm đấy.”
Cô mỉm cười. “Em không bao giờ quên những chuyện quan trọng.”
“Anh sẽ xem em giữ lời hứa như thế nào sau,” anh thì thầm và vòng
một cánh tay ôm cô, không chịu để cô tách ra khi anh đi vào phòng khách
và tham dự bữa tiệc.
Giữa lúc Tory để Brett kéo mình vào trung tâm gia đình anh, những lời
nói của chính cô đang quay lại ám ảnh.
Không bao giờ quên những chuyện quan trọng. Không bao giờ quên.
Không bao giờ quên.
Vậy thì tại sao cô không thể nhớ nổi người đàn ông xăm mặt trong
ảnh? Rõ ràng ở ông ta có điều gì đó đã kích thích ký ức cô. Tại sao… vì
Chúa, tại sao cô không nhớ nổi?
Căn hộ đã trở nên im ắng. Theo yêu cầu của Brett, Ryan đã xua cả gia
đình tới một nhà nghỉ gần đó để qua đêm, cho anh và Tory chút không gian
để thở. Giờ thì anh đang đứng trong ngôi nhà yên tĩnh của mình, cảm nhận
rõ âm thanh thành phố bên ngoài bốn bức tường, nhưng càng cảm nhận
người phụ nữ bên trong rõ hơn. Anh so vai, khẽ xoay các cơ bắp để thử chỗ
đau, rồi nhăn nhó khi nó bị kéo căng. Buổi tối nay thật dài và mệt mỏi, mà
anh còn vài tuần trị liệu nữa mới hồi phục hoàn toàn. Nhưng lòng anh vẫn
tràn ngập cảm giác thanh bình.