MANG EM TRỞ LẠI - Trang 137

Brett cười toe. “Thôi nào, bọn mình lạ gì tính mẹ nữa. Và đừng lo, em

sẽ giả vờ ngạc nhiên.” Rồi anh thở dài. “Em chỉ lo cho Tory thôi. Cô ấy
không thiết tha với bất kỳ kiểu tụ tập đông người nào.”

Cái cau mày của Ryan sâu hơn. “Sao lại thế?”

Brett lắc đầu. “Em không biết. Chắc có gì đó liên quan tới thời thơ ấu

của cô ấy.”

“Em đã sống với Tory ba năm, mà vẫn còn chưa hiểu hết cô ấy à?”

“Em hiểu đủ,” Brett nói ngắn gọn. “Này, mình sắp về đến nhà rồi

đấy.”

Ryan nghe thấy sự cảnh báo trong giọng Brett và biết là mình đã nói

đủ rồi.

“Nhớ là anh không nói lời nào về vụ này đâu nhé,” Ryan lẩm bẩm khi

họ đi vào chung cư và đỗ xe.

Càng về gần tới căn hộ thì Brett càng sốt ruột. Tiếng cười nói vẳng ra

từ hành lang trước mặt họ, và chỉ trong một giây, anh ước gì mình đã về
nhà một mình. Dù yêu gia đình mình đến đâu, anh cũng cần ít thời gian ở
riêng với Tory. Cô gái xinh đẹp của anh. Tình yêu của anh.

Anh nghĩ về nụ cười của cô và thói quen cắn môi dưới mỗi lúc tập

trung. Bụng anh thắt lại khi nhớ đến hơi thở chậm, sâu của cô mỗi lúc anh
đi vào trong cô. Anh nhớ mắt cô sâu thẳm - đôi mắt chứa đựng những bí
mật mà cô không biết làm sao để chia sẻ. Tory. Tory của anh.

Ryan dừng trước cánh cửa và bấm chuông. “Đến rồi,” anh nói. “Giả

vờ ngạc nhiên đi.”

Rồi bà Cynthia mở cửa và họ lập tức bị cuốn vào nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.