MANG EM TRỞ LẠI - Trang 142

những thứ xấu xa. Cô hít một hơi dài và nhắm mắt. Thay vì cảm thấy khá
hơn vì đã không còn bị tù túng, cô lại thấy bứt rứt hơn. Cô sợ hãi. Một điều
gì đó đang xảy ra trong đầu mà Tory không thể kiểm soát được. Nó đã
nghiêm trọng đến mức cô sợ đêm xuống. Mỗi lần lên giường và nhắm mắt
lại là Tory trông thấy hình xăm bọ cạp trên mặt người đàn ông nọ. Kể cả
khi đang thức, những suy nghĩ của cô cũng chỉ quanh quẩn về gương mặt
ông ta trong đám đông.

Tory liếc nhìn lại phòng ngủ sau lưng, nhìn Brett say ngủ. Người yêu

dấu của cô.

Cô quay lại nhìn đường phố bên dưới, nghĩ về tuần vừa qua và ngày

anh từ bệnh viện về nhà. Cô đã không hề thoải mái khi ở giữa những người
thân của anh, vậy mà cô vẫn muốn được làm một phần của họ.

Mẹ anh là người cuối cùng rời khỏi, và kể cả khi bà đang tạm biệt cả

hai, Tory vẫn thấy mình đang cố tách ra khỏi tình yêu mà bà sẵn sàng trao
tặng. Trong giây phút ấy, cô đã khám phá ra một điều. Hơi thở cô nghẹn lại
nơi cổ họng và nước mắt dâng lên phủ mờ hình ảnh thành phố về đêm.

Tại sao mình không thể để cho người khác yêu thương?

Tiếng còi xe cảnh sát đột ngột vang lẹn xé toạc màn đêm. Tory rùng

mình. Ở đâu đó, có người đang gặp nguy hiểm… hay cần giúp đỡ.

Cầu Chúa phù hộ cho họ… và những người thân yêu của họ.

Tory bất chợt cảm thấy cần phải ở thật gần Brett. Để chạm vào anh,

ôm anh, để biết rằng cơ thể anh nóng ấm, chứa đầy sức sống, và cô đang ở
trong vòng tay anh. Cô quay lại và bước vào phòng ngủ, lặng lẽ như lúc đi
ra, trèo trở lại giường với Brett, với chính cô.

Nhưng mặc dù Tory biết mình được an toàn đằng sau những bức

tường này, trong vòng tay của người yêu, sự bức bối trong lòng cô vẫn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.