MANG EM TRỞ LẠI - Trang 168

LeeNona nhìn quanh hoảng loạn, đột nhiên nhận ra bà ta đang ở một

mình trong tầng hầm với một người như đang lên cơn điên. Bà ta bắt đầu
lùi trở lại chỗ cầu thang.

“Nếu cô bị ốm, tôi có thể gọi xe cứu thương cho cô. Nhưng tôi không

chịu trách nhiệm đâu đấy. Cô không bị hại trên đất của tôi, và tôi...”

Với bản năng hướng về phía bạn tình của một người phụ nữ, Tory

đứng dậy, lảo đảo đi lên cầu thang tới chỗ ánh sáng.

Brett, Brett của mình. Trái tim mình bị làm sao đó, và Brett sẽ biết

cách chữa.

Tory bước ra khỏi căn nhà và trèo vào ô tô cùng với con búp bê vẫn

ôm chặt trước ngực. Trong trạng thái mộng du, cô lùi xe khỏi cổng nhà
LeeNona, bằng cách nào đó tìm được đường ra khỏi thị trấn.

Cô lái xe một cách mù quáng, không hề biết mình đi nhanh cỡ nào,

hay đi xa bao nhiêu, chỉ dừng lại khi cơ thể hay chiếc xe của cô không thể
nào đi tiếp được nữa. Tory nạp năng lượng cho cả hai rồi lại lái xe cho đến
khi thiếp ngủ bên đường. Mùi của con búp bê vẫn vương trong mũi và
trong tâm trí cô. Cảm giác thớ vải trên ngón tay khiến cho lòng cô đau đớn
không tả nổi. Mỗi giờ trôi qua thế giới của cô lại càng tối tăm hơn nữa,
bóng tối bao quanh trí óc tỉnh táo của cô và đe dọa nhốt cô trong đó mãi
mãi.

Brett. Hãy đi tìm Brett.

Câu nói ấy đã trở thành một câu thần chú. Sự cứu rỗi của cô. Tory

không hề biết mình đã lái xe bao lâu hay bao xa, chỉ biết rằng cô đang về
nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.