MANG EM TRỞ LẠI - Trang 202

Chết tiệt! Cứ như là bọn họ đã chọc lỗ lên khắp người ông vậy. Ông

mà đủ tỉnh táo để ngồi đây thì sẽ chửi mắng bọn họ một trận ra trò.

Kim tiêm, kim tiêm, kim tiêm. Trên cánh tay, trên bàn tay, trên mông

ông. Chẳng lẽ bọn bác sĩ không còn biết làm việc gì khác ngoài cắt và chọc
à?

“Ông Hale, giờ chúng tôi sẽ làm ông dễ chịu hơn.”

Chết tiệt. Các người không thể làm người kiệt sức thấy dễ chịu được,

mà ta thì kiệt sức đến cùng cực rồi. Từ trong ra ngoài. Gan ruột phèo phổi
của ta đều rã rời hết cả. Cơ thể ta đang từ bỏ ta. Sao các người không để ta
chết quách đi? Ta không sợ chết.

“Có lẽ tốt nhất là cô nên báo cho họ hàng thân thích của ông ấy.”

Làm gì có họ hàng thân thích. Chẳng có vợ, cũng chẳng có con. Chẳng

có ai cả. Ông ước gì mình cười được. Chúa ơi, nhưng ông rất mong có
được một trận cười rung cả bụng ngay lúc này. Họ đang lãng phí thời gian
để tìm ra kẻ nào đó thèm quan tâm tới ông. Nhưng ai mới được? Cứ để họ
tìm. Họ sẽ có việc gì đó mà làm.

“Một người nào đó đã gọi đến để xin gặp già Hale. Nếu họ muốn nói

chuyện với ông ấy thì nên nhanh lên. Ông ấy chẳng còn nhiều ngày để nói
nữa đâu.”

Ngón tay Oliver co rút.

Ông chỉ có thể làm được chừng đó.

Chẳng có ai trên mặt đất này muốn tới thăm ta đâu.

Rồi ông nghĩ về LeeNona Beverly. Mụ chó già. Ông không muốn vùi

mình trong hối hận. Ông đã lựa chọn và sống với những lựa chọn ấy. Rồi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.