MANG EM TRỞ LẠI - Trang 222

“Xin chào,” ông ta nói. “Tôi là bác sĩ Levisay. Giám thị báo với chúng

tôi là các vị đang tới.” Ông ta nhìn vào Brett. “Tôi nghe nói anh tới để thẩm
vấn Oliver Hale? Tôi nói có đúng không?”

Brett lắc đầu. “Tôi chỉ là người hộ tống. Đây là Victoria Lancaster. Cô

ấy là người muốn gặp Hale.” Anh nhìn quanh phòng và hỏi: “Ông ta ở
đâu?”

Nhưng Tory đã trông thấy ông ta, trên một chiếc giường sát bức tường

đằng xa. Mặc dù mặt ông ta hốc hác và xanh xao, hình xăm vẫn lộ rõ.

“Kia. Ông ta ở kia.”

Brett nhìn lên rồi thầm rên rỉ trong lòng. Anh thấy máy bay còn ít dây

nhợ hơn người ông già này, mà máy bay thì còn bay được.

“Cô biết là có thể ông ấy không nói chuyện được chứ?” Levisay hỏi.

Tory nghe thấy lời ông ta nhưng không chịu nghĩ đến khả năng ấy. Họ

đã đi quá xa. Chắc chắn định mệnh không thể tàn nhẫn đến thế.

“Để tôi xem ông ấy tỉnh chưa,” Levisay nói và đi tới bên giường,

chiếc áo choàng phấp phới sau đầu gối.

Tory đi theo.

“Tory, hay là em chờ đến khi…” Brett đầu hàng. Rõ ràng lời anh nói

cũng vô nghĩa y như lời bác sĩ Levisay. Vào lúc này một người đàn ông
đang ngủ không thể làm cô nhụt chí, kể cả là ông ta có sắp chết đi nữa.

Levisay đọc lướt qua các máy theo dõi rồi cúi xuống bệnh nhân của

mình. Hale vừa được cho dùng thuốc an thần. Ít nhất cũng vài giờ nữa ông
ta mới tỉnh táo trở lại, nhưng thử cũng không hại gì.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.