MANG EM TRỞ LẠI - Trang 277

“Bé ngoan. Thêm một khay nữa là mẹ con mình xong.”

Khi nhìn thấy hình dạng của những chiếc bánh quy mới, cô bé cười

khúc khích và vỗ tay, tin chắc rằng mẹ mình là người vui tính nhất trên đời.

Mẹ bé đang đứng trước lò nướng. Những lọn tóc của mẹ đã bị rơi ra

và rủ xuống trán. Mặt mẹ hồng hào và đỏ ửng vì hơi nóng, vạt váy trước
phủ một lớp bột mỏng.

“Mẹ ơi, nhớn nhên con có chinh như mẹ không?”

Người phụ nữ mỉm cười và thảy một hạt nho khô vào miệng con gái.

“Con đã xinh lắm rồi, Búp bê Cưng, xinh lắm rồi.”

Tory tỉnh dậy với cảm giác quặn thắt ở bụng và đau nhói trong tim. Cô

quay sang nhìn Brett đang ngủ ngon lành bên cạnh mình. Ánh trăng soi tỏ
qua một phần tấm rèm, nhảy múa trên bụng anh tạo nên những đường nét
mảnh và trắng, và làm nổi bật vết sẹo trên ngực.

Cô lăn về phía anh, cần được cảm nhận hơi ấm cơ thể anh để xua đi

giá lạnh trong tâm hồn mình. Chiều nay cô đã đi đi lại lại khắp sân và lên
xuống đường xe chạy hàng chục lần, lần nào cô cũng cố tình lờ đi cánh cửa
đang mở toang của căn nhà. Ý nghĩ đi vào bên trong thật đáng sợ. Nhưng
cô không thể lờ nó đi mãi mãi. Ngày mai họ sẽ bắt đầu tìm kiếm thi thể mẹ
cô. Họ sẽ hỏi cô những điều mà cô không muốn nhớ. Họ sẽ trông đợi cô đi
vào nhà. Và cô sẽ vào. Nhưng không phải với họ. Lần đầu tiên, cô cần làm
một mình.

Vậy là Tory nằm đó, mắt mở trừng trừng và run rẩy chờ ánh sáng đầu

tiên của ngày mới hoàn tất cuộc hành trình của mình. Brett đã mang cô trở
lại nơi chôn nhau cắt rốn, nhưng cô sẽ phải một mình bước những bước
cuối cùng về nhà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.