“Thưa ông! Ông Lacey cần ông kể lại vụ bắn người ở trong hẻm phố.
Nhớ chứ? Nó xảy ra trước vụ nổ bom. Ông đã ở trong hẻm đó vào giờ nghỉ
trưa, ông nhớ không?”
Đôi mắt Tribbey đẫm nước. “Salad gà. Cứ đến thứ Sáu là Lindie lại
làm cho tôi món bánk kẹp salad gà.” Nước mắt bắt đầu chảy xuống mặt ông
ta, để lại vệt dài trên hai gò má bẩn thỉu, râu ria không cạo. “Kể từ ngày đó
tôi không thể ăn salad gà được nữa.”
Brett kéo tay Harold và bắt đầu đi về phía rìa của đám đông, bình tĩnh
thì thầm: “Tôi có thể hiểu được chuyện đó.”
“Tôi không thể trở lại,” Harold nói.
“Ông không cần phải trở lại,” Brett khẽ nói, “Nhưng ông cần phải kể
lại những việc đã nhìn thấy. Nếu không, gã đó sẽ thoát khỏi tội giết người.”
“Ngày nào chẳng có người chết,” Tribbey lầm bầm. “Tôi đã thấy biết
bao nhiêu ở chiến trường.”
Brett cảm thấy mình như một tên đao phủ. Bản năng của anh không
ngừng mách bảo việc này sẽ đẩy ông ta tới chân tường, nhưng sự tận tụy
với nhiệm vụ không cho phép anh dừng lại.
“Còn vợ ông thì sao? Ông không quan tâm đến chuyện đã xảy ra với
bà ấy hả?” Brett hỏi.
Harold ngừng bước, cái nhìn ông ta dành cho Brett đột nhiên trở nên
tỉnh táo và lạnh lùng. “Tôi không có vợ,” ông ta nói ngắn gọn, giọng khản
đặc. “Ít nhất là không còn nữa.”
“Tôi biết hai người đã li dị, nhưng tôi không thể tin ông lại hờ hững
với cái chết của bà ấy như thế. Chúng tôi nghĩ bọn chúng đã giết bà ấy để
cảnh cáo ông.”