“Chúng tôi không chắc, có lẽ nó là một lời cảnh cáo để ông không ra
làm chứng.”
“Làm sao chúng… ý tôi là bà ấy đã ở đâu khi chúng tìm thấy bà ấy?
Brett định không nói cho ông ta biết, nhưng người đàn ông này đang
gắng hết sức để bám lấy thực tại, và anh có cảm giác rằng ông ta cần được
nghe sự thật.
“Chúng đã bắn vào đầu bà ấy từ phía sau. Tôi tìm thấy bà ấy ở nhà
kho Santa Fe dưới phố Reno.”
Harold trắng nhợt đi. “Tôi biết chỗ đó. Tôi đã ngủ ở đó mấy lần. Tôi
biết chỗ đó. Ôi Chúa ơi, Chúa ơi, Lindie của tôi mà ở cái chỗ cũ kỹ bẩn thỉu
ấy sao!” và trước sự ngạc nhiên của Brett, giọng Harold trở nên mạnh mẽ
khác thường. “Lindie không thuộc về một nơi như thế. Bà ấy là một phụ nữ
tốt… một quý bà.”
Ngón tay Brett đang đặt trên nút gọi của điện thoại khi anh gật đầu.
“Đúng thưa ông. Xin chờ tôi một phút và chúng ta sẽ…”
Đằng sau họ, đám đông rú lên, át mất tiếng khẩu súng trường của Gus
Huffman khai hoả. Brett không nghe thấy tiếng đạn nhưng anh cảm nhận
được tác dụng của nó, tiếp theo là sức nóng, khi nó xé toạc vai anh. Như
trong một giấc mơ, anh nhìn thấy máu bắn toé lên ngực áo Harold Tribbey,
và khi sắp ngất lịm đi anh mới nhận ra đó là máu của chính mình.
Bản năng còn sót lại từ một cuộc chiến tranh xa xưa đã khiến Harold
Tribbey tóm lấy Hooker khi anh ngã xuống. Ông hạ người anh xuống vỉa
hè, cùng lúc đó tự hỏi tại sao số phận cứ buộc mình phải chứng kiến cái
chết của tất cả mọi người chứ không phải là chính mình. Ông nhìn đăm
đăm vaò dòng máu phun ra từ vết thương của Hooker và tái nhợt đi. Trong
chiến tranh, ông đã nhìn thấy nhiều người chết vì những vết thương không
nặng bằng. Harold ngồi xổm xuống, quét ánh mắt hoảng sợ khắp bãi đỗ xe,