MANG EM TRỞ LẠI - Trang 97

cô vẫn còn minh mẫn khi Brett tỉnh lại là nghĩa vụ của mình. Và, dù có
ghét phải thừa nhận điều này bao nhiêu đi nữa, anh cũng nhận thấy Tory rất
thật lòng. Ít nhất anh cũng phải đảm bảo cô ấy được ăn gì đó. Chúa biết cô
sẽ không chịu rời khỏi giường bệnh của Brett để đi ăn.

Phút trước đầu óc anh còn đang để ở một người phụ nữ thì phút sau đã

chuyển sang một phụ nữ khác. Khi nhận ra chính mẹ mình đang quỳ gối
trên sàn nhà, tim anh suýt ngừng đập. Anh chỉ có thể nghĩ đến Brett. Cà phê
bắt đầu sánh ra khỏi cái nắp nhựa khi anh sải bước chạy đến.

“Mẹ! Có chuyện gì? Có phải Brett đã…”

“Ryan! Ôi Chúa ơi,” bà khóc, ném vật cuối cùng trở lại túi xách của

mình. “Bọn họ không chịu cho mẹ vào.”

Ryan trao cho người gác cửa một ánh mắt thông cảm. “Bà ấy là mẹ

chúng tôi,” anh nói rồi quay sang Cynthia. “Mẹ, bình tĩnh lại nào. Anh ấy
chỉ cần một giấy tờ tùy thân gì đó. Cho anh ấy xem bằng lái xe của mẹ là
được.”

“Mẹ đang cố tìm thì làm rơi hết ra,” bà nói, vừa đưa bằng lái xe ra vừa

xì mũi ầm ĩ.

“Tôi rất xin lỗi thưa bà,” người gác cửa nói. “Nhưng chúng tôi cần

phải cẩn trọng. Hooker là một người tốt. tôi không muốn anh ấy bị giết, bà
có hiểu không?”

Bà Cynthia trắng nhợt đi. Nghe sự thật theo một cách trần trụi như thế

làm cho bà hiểu hơn về tình huống này. Bà chấm chấm mắt rồi xì mũi lần
nữa, đột nhiên thấy xấu hổ vì mình đã mất kiểm soát.

“Tôi xin lỗi. Tôi không biết mình bị làm sao. Tôi vốn không dễ bị kích

động như thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.