MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 130

Ông già gật đầu:
– Hắn là nhà mua bán xe hơi cũ.
– Trong xe để sẵn chất nổ?
– Ừ. Chất nổ để sẵn trong cốp xe. Dogan có đủ súng và chất nổ để trang

bị cho ít nhất là một tiểu đoàn, nhưng bọn FBI không tìm ra kho vũ khí của
hắn.

– Ông học cách dùng chất nổ ở đâu?
– Người KKK chỉ dạy cho nhau. Học bằng cách đọc sách. Dùng chất nổ

có gì là khó. Chỉ cần học chừng năm, bảy phút, được dạy vài mánh khoé là
thằng ngu nhất đời cũng sử dụng được chất nổ. Dễ như đốt pháo. Đánh diêm
châm lửa vào dây dẫn lửa rồi chạy cho nhanh, cho xa. Giản dị thế thôi.

Adam nhìn vào sổ ghi của chàng:
– Ngày 2 tháng 3 năm 1967, giáo đường Hirsh ở Jackson bị đặt bom. Có

phải ông là tác giả không?

Sam xoay xoay điếu thuốc giữa hai ngón tay:
– Chuyện ấy có gì quan trọng?
– Câu hỏi đơn giản mà. Ông chỉ cần trả lời phải hay không. Không còn

bao nhiêu thì giờ nữa.

– Phải.
– Ai cùng đi với ông?
– Tại sao con lại nghĩ là có ai cùng đi?
– Đơn giản thôi. Chẳng ai đi đặt bom một mình hoài hoài. Ông có thể

làm vài vụ một mình nhưng không thể vụ nào ông cũng chỉ đi một mình.
Còn có người làm chứng rằng anh ta nhìn thấy hai người trong chiếc xe
Pontiac màu xanh lá cây chạy gần giáo đường vài phút trước khi bom nổ.
Người làm chứng ấy còn định ra toà khai chính mắt anh ta nhìn thấy ông là
người lái xe.

Ông già mỉm cười:
– A… anh bạn đó tên là Bascar. Ông có đọc chuyện anh ta kể đăng trên

tờ báo nào đó. Cũng theo bài báo thì đêm ấy anh bạn Bascar từ tiệm rượu ra,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.