MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 132

– Xe Pontiac. Nhưng ông đến quá sớm. Chiếc xe chưa có ở đó nên ông

chạy thẳng về thành phố Greenville, đi một vòng xem tình hình ra sao.

– Trước đó ông có đến Greenville, phải không ạ?
– Nhiều lần.
Ông già tự ý kể dù anh cháu không hỏi:
– Hai tuần trước ông có vào tận văn phòng Kramer. Ông vào toà nhà tìm

chỗ đặt bom.

– Ông làm thế để làm gì?
Ông già mỉm cười:
– Ông biết con không nỡ nói… Ông đâu còn trẻ gì mà phải tỏ ra can đảm,

bất chấp nguy hiểm? Không phải thế đâu! Ông chỉ muốn không bị bối rối
bất ngờ khi hành sự.

– Con muốn nói đến việc người nữ thư ký tiếp ông, ra toà nhận diện ông,

khai ông là người trước đó đã vào toà nhà hỏi thăm…

– Ông làm thế là ngu. Tất nhiên. – Sam gật đầu – Nhưng lúc ấy ông đâu

có nghĩ đến chuyện ông sẽ bị bắt và chị thư ký thấy ảnh ông trên báo, nhớ ra
ông. Khi chuyện xảy ra rồi, phê phán khôn ngoan là việc dễ làm.

Thấy ông mình có vẻ chịu nói chuyện, chịu khai, Adam vội đặt câu hỏi:
– Ông lái xe về Greenville chạy lòng vòng trong thành phố rồi sao nữa?
– Ông trở về Cleveland để lấy chiếc xe Pontiac trong chứa chất nổ.

Dogan soạn kế hoạch rất kỹ: nếu đến điểm hẹn A không thấy xe thì đến
điểm hẹn B.

– Và ông thấy cái Pontiac ở điểm hẹn B? Ai đưa chìa khoá xe cho ông?
– Chìa khoá để dưới tấm bạt trải sàn xe chỗ tay lái. Dễ thôi. Con biết dư

mà. Chìa khoá giấu ở đâu chẳng được.

– Rồi ông làm những gì?
– Lái xe đi. Ra xa lộ, quẹo vào một đường nhỏ, mở cốp xe ra xem số mìn

để trong đó.

– Có bao nhiêu cây mìn tất cả?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.