MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 134

nghĩ bỗng loé lên trong óc chàng: “Hay là người đi với ông là một người
thân thiết? Một ông bác, ông chú nào đó của mình chăng?”

– Người đi với ông là một người thân của ông cháu ta ư? – Chàng dịu

giọng hỏi.

Ông già lắc đầu:
– Ông đã nói không có ai cùng đi với ông mà.
Adam nén tiếng thở dài. Chàng hỏi tiếp:
– Ông tả hình dáng cái đồng hồ ấy cho con nghe nào.
– Bắt ông kể làm gì cho mất thì giờ. Bọn FBI đã chế ra một trái bom mà,

tuy chẳng ưa gì bọn hắn, ông cũng phải nhận là trái bom của họ gần giống y
hệt trái bom ông dùng. FBI cũng tìm được một vài mảnh vụn của cái đồng
hồ và tìm mua được một cái đồng hồ giống hệt đem trình trước toà. Con
không nhìn thấy cái đồng hồ ấy ở toà nhưng chắc con đã nhìn thấy ảnh nó
trong hồ sơ.

– Con có thấy. – Adam gật đầu – Con chỉ hỏi ông vì con biết ông không

nhìn thấy cái đồng hồ ấy trước ngày ông ra toà. Người nào đi đặt bom với
ông đêm đó đã mang cái đồng hồ ấy theo. Người ấy quyết định cho bom nổ
bằng đồng hồ. Không phải ông.

Ông già im lặng.
Adam nghĩ thầm: “Mình đoán đúng. Nhưng điều quan trọng là ông nội

mình phải tự khai điều đó. Lạ thật! Có những người dựng đứng sự kiện lên
để khai, để tự cứu mạng. Riêng ông nội mình thì thà chịu chết chứ không
khai”.

– Đây là vụ thứ nhất ông dùng đồng hồ gài cho bom nổ chậm?
Để trả lời, ông già tử tù chỉ gật đầu.
– Tại sao? Những lần trước ông đều dùng dây dẫn lửa, tại sao lần này

ông lại bày đặt đổi sang đồng hồ?

Ông già nhún đôi vai gầy:
– Người ta đã hỏi ông câu ấy cả trăm lần.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.