MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 133

– Mười lăm. Chắc thế. Ông vẫn quen dùng từ mười hai đến hai mươi cây

mìn tùy theo toà nhà bị đặt bom lớn hay nhỏ. Hai mươi cây mìn được dùng
để đánh giáo đường Hirsh vì toà nhà này được xây bằng đá tảng. Còn toà
nhà có văn phòng anh Do Thái Kramer là nhà vách gỗ, chỉ cần mười hai cây
cốt mìn là thành bình địa.

– Ngoài những cây thuốc nổ ra, ông còn thấy những gì khác trong cốp

xe?

– Mấy thứ linh tinh. Lâu quá làm sao ông nhớ hết. Ngòi nổ, dây dẫn

lửa…

– Còn gì nữa không?
– Chỉ có từng ấy thứ thôi. Bộ con muốn ông kê khai cả bánh xe dự phòng

với mấy hũ dầu máy, dầu thắng hay sao?

– Con chỉ muốn ông nói rõ về những vật dụng dùng để đặt bom. Trái

bom làm nổ văn phòng Kramer được cho nổ chậm bằng một cái đồng hồ.
Cái đồng hồ đó ở đâu ra?

– À… cái đồng hồ. Ông quên mất. Cái đồng hồ ấy để riêng trong một cái

túi khác nhưng cũng ở trong cốp xe.

Adam lắc đầu:
– Con chắc ông cũng thấy chuyện ông kể có lỗ hổng lớn bằng cái thùng

xăng chứ? Đã có dây dẫn lửa rồi thì còn cần gì phải có đồng hồ cho nổ chậm
nữa?

Ông già vẫn thản nhiên:
– Đó là ý của Dogan. Hắn cho ông quyền chọn lửa: cho nổ bằng dây dẫn

lửa hay bằng đồng hồ.

Chàng trai thắc mắc:
– Ông ơi, ông nói sai về chuyện này để làm gì? Người cùng đi đặt bom

với ông đêm ấy là ai? Tại sao ông lại phải che đậy cho hắn? Con thật không
muốn nhắc ông nhớ… Con xin lỗi ông trước. Cái án của ông…

Adam nghẹn lời. Chàng không thể nói với ông nội chàng một câu trắng

trợn và tàn nhẫn như: “Người ta sắp giết ông, ông còn chờ gì nữa?” Một ý

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.