MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 145

dụng cơ hội để được vào xem khu Tử hình ra làm sao thôi. Với chúng, việc
được vào khu Tử hình, được nói chuyện với tử tù – một tử tù thành viên Ku
Klux Klan bằng xương bằng thịt – là một kinh nghiệm quí báu. Chúng thay
phiên nhau hỏi ông những câu hỏi ngu ngốc trong cả giờ đồng hồ. Đúng là
đất nước này không sao khá được vì có những tên FBI ngu đần quá cỡ.

Adam chờ một lúc khá lâu sau mới hỏi:
– Thưa ông, ai giết vợ chồng Jeremiah Dogan?
Ông già trả lời dễ dàng:
– Nhiều người muốn giết hắn lắm. Làm sao ông biết chắc là ai mà nói?

Ông đã ở trong tù rồi.

Hai ông cháu lại im lặng một lúc khá lâu. Adam ghi mấy chữ lên sổ tay để

nhớ về việc sẽ hỏi lại ai giết Dogan sau này. Chàng thở dài:

– Con vẫn nghĩ khi Dogan ra toà tố cáo ông, đổ hết tội cho ông, ông nên

để toà thẩm vấn mới phải.

– Ông cũng có nghĩ đến chuyện đó. – Ông già nhẫn nại nói – Đêm cuối

trước ngày xử cuối cùng, ông và luật sư của ông, Benjamin Keyes, cùng nữ
luật sư phụ tá của Keyes, tên cô ấy là gì ông quên mất… Sarah thì phải… đã
bàn luận với nhau đến gần sáng về chuyện hôm sau ông có nên cung khai
trước toà hay không. Chịu cho toà thẩm vấn, ông sẽ có lợi hay hại. Adam,
con nghĩ xem: nếu chịu cho toà thẩm vấn, ông bắt buộc phải nhận chính ông
đã đặt bom, ông đã dùng đồng hồ cho bom nổ chậm để giết Kramer. Tội vẫn
về ông. Ông chẳng có gì mới để khai cả. Vô ích mà thôi.

Nhưng rồi ông già cũng nhìn nhận:
– Nghĩ lại bây giờ ông thấy ngày đó ông không chịu khai là dại. Lẽ ra

ông phải khai.

– Như vậy nghĩa là ngày đó ông cũng muốn cung khai nhưng vì luật sư

khuyến cáo, ông đã nghe theo lời luật sư và không khai?

Hiểu ý anh cháu, ông già lắc đầu:
– Nếu con định lấy cái cớ luật sư Keyes biện hộ cho ông không đúng

cách để xin toà xử lại thì không được đâu. Keyes bảo vệ ông thật hay, thật

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.