MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 159

– Coi bộ không mấy khá cô ơi! Đành rằng việc giúp đỡ những cô gái

không chồng mà chửa là việc làm tốt… nhưng về mặt khác, việc giúp đỡ đó
lại phần nào khuyến khích các cô gái không chồng cứ… chửa, cứ đẻ…

Lee cười dàn hoà:
– Tùy theo cách nhìn của từng người. Mời quí khách vào văn phòng.
Trên tường cái gọi là văn phòng có dán nhiều bích chương về đề tài

những chứng bệnh thường mắc của trẻ sơ sinh, những thức ăn bổ dưỡng trẻ
sơ sinh cần có .v.v… Adam thấy có cả bích chương cổ động việc dùng bao
cao su.

Bà giám đốc thanh lịch thấy cần phải giới thiệu với anh cháu luật sư vài

lời về trung tâm Auburn:

– Tất cả thân chủ của nhà này đều không có chồng, không có việc làm.

Thường thì họ không sống ở nhà bố mẹ mà sống với bà dì, bà cô, bà nội hay
bà ngoại. Nhà Auburn được thành lập với mục đích giúp họ sống và nuôi
con họ.

Thấy Adam nhìn lên tấm bích chương bao cao su, Lee nói tiếp:
– Bọn cô không làm công việc kế hoạch hoá gia đình nhưng khuyến

khích họ kiểm soát sinh đẻ cũng là việc tốt. Chắc con không biết trong năm
vừa qua, sáu mươi phần trăm trẻ sơ sinh chào đời ở tiểu bang này là con
không cha. Nói cách khác, số trẻ sơ sinh ấy là kết quả của những cuộc sống
chung nam nữ không có hôn nhân chính thức. Con số ấy cứ mỗi ngày một
tăng. Con nít bị bỏ rơi, bị đánh đập, có đứa còn bị giết thê thảm nữa. Số trẻ
thiếu dinh dưỡng thì không kể xiết. Tình trạng nguy kịch lắm chứ.

Không muốn lý luận về sự lợi hại của những tổ chức từ thiện giúp đỡ

những cô gái không chồng mà cứ chửa, cứ đẻ. Adam hỏi sang chuyện khác:

– Ngân quỹ điều hành mọi người lấy ở đâu?
– Toàn tự nguyện đóng góp. Một nửa phần công việc bọn cô phải làm là

đi quyên tiền. Thân chủ bao giờ cũng đông, tiền bao giờ cũng thiếu.

– Có bao nhiêu người làm việc ở đây như cô?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.