MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 161

Lee chỉ gật đầu. Đôi mắt nàng hơi đỏ, nàng có vẻ mệt mỏi:
– Cô cháu mình đi ăn đi.
Lee không hỏi nhưng Adam thấy đã đến lúc chàng phải báo tin – tin vui

cũng như tin buồn:

– Con gặp ông lần thứ hai sáng nay. Nói chuyện với ông trong hai giờ

liền. Bây giờ con đã chính thức là luật sư của ông rồi. Chính ông soạn bản
hợp đồng. Bốn trang giấy. Ông với con cùng ký.

– Con có thấy sợ không?
– Sợ chứ cô. Nhưng con tin con sẽ thực hiện được đàng hoàng, không lỗi

lầm, không sơ hở, không lụp chụp trong việc bảo vệ ông trước luật pháp.
Con không nói chắc chắn con sẽ cứu được ông, con chỉ nói con tin con sẽ
không bị bối rối hay lầm lỗi. Hồi trưa nay con gặp một phóng viên nhật báo
ở đây. Bọn nhà báo đã nghe được tin đồn ông Sam Cayhall là ông của con.

– Con nói với người ta ra sao?
– Tất nhiên con không thể chối được. Anh ta hỏi con nhiều câu về gia

đình ta nhưng con không trả lời. Anh ta sẽ hỏi người khác về gia đình ta.

– Anh ta có hỏi gì về cô không?
– Không thấy hỏi đích danh cô. Hắn chỉ hỏi là ngoài bố con ra, ông có

còn người con nào khác không. Tất nhiên là hắn sẽ tìm và có thể hắn sẽ tìm
ra cô. Con rất tiếc.

– Con tiếc gì?
– Tiếc về việc rất có thể bọn truyền thông sẽ tìm ra cô, đưa cô lên báo,

lên tivi. Những người ở đây sẽ có thái độ khác với cô. Cô có thể sẽ phải đi
sống ở nơi khác như bố con vậy.

Lee nhún vai ra vẻ bất chấp. Adam nhìn thấy ánh sợ hãi trong đôi mắt cô.

Chàng bùi ngùi thương cô nhưng biết làm sao được.

Lee đứng lên, cầm chiếc sắc tay:
– Cô cháu mình đi ăn.
Hai cô cháu đến một tiệm ăn gần ngay đó, một “bistro” kiểu gia đình

người Ý trong tư gia. Lee uống trà đá, Adam uống nước khoáng. Lee nhô

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.