MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 167

ghê rợn. Dễ sợ. Ông bố hành xử quyền làm bố một cách quyết liệt và ngu
ngốc. Rạn nứt thành ra đổ vỡ. Ông chồng cô truất quyền thừa hưởng tài sản
của con, cắt luôn cả tiền chu cấp hàng tháng.

– Có bao giờ Walt về thăm nhà không cô?
– Không bao giờ. Mỗi năm cô đến gặp nó ở Paris một lần. Riêng hai mẹ

con thôi. Cô với nó sống trong một khách sạn nhỏ, cùng ăn, cùng đi chơi,
cùng thăm những viện bảo tàng, xem opera. Mẹ con sống với nhau mười
ngày, có khi nửa tháng. Đó là những ngày đẹp nhất trong năm của cô.

– Con muốn gặp Walt.
Lee nhìn ngây anh cháu. Mắt bà bỗng ướt:
– Cảm ơn con.
– Con muốn gặp Walt thật mà. Nó “gay” thì đã sao! Bây giờ mọi nơi

nhan nhản dân đồng tính luyến ái. Có gì lạ đâu mà làm ra quan trọng. Con
muốn gặp đứa em họ duy nhất của con.

– Nếu con muốn, cô với con cùng đi.
Lee mỉm cười. Chuyện khổ tâm đã được nói ra rồi, bà có vẻ thoải mái, dễ

chịu hơn.

– Walt có biết gì về ông nội của con không?
– Không. Cô đâu có can đảm nói cho nó biết.
– Walt có biết gì về con với Carmen? Về bố con không?
– Biết chút chút. Cô có nói với nó về gia đình con khi nó còn nhỏ, không

biết nó có còn nhớ hay không.

– Những người họ Booth nghĩ sao khi trong dòng họ có một anh “gay”?
– Họ căm thù nó, nó căm thù họ.
– A… vậy là con đã có cảm tình với nó rồi đó.
– Nó không phải là đứa trẻ xấu hay hư hỏng gì. Nó muốn nghiên cứu

nghệ thuật và trở thành họa sĩ. Nó chỉ không có tài. Cô vẫn gửi tiền đều đều
cho nó.

– Ông nội con có biết gì về Walt không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.