MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 195

Rồi Adam cũng ngồi được yên ổn trong xuồng. Lettner cho máy nổ,

xuồng lướt đi. Chỉ một thoáng, mũi Calico đã chìm xa đằng sau. Xuồng
chạy ngang nhiều điểm câu đông người trên những chiếc bè cao su. Lettner
cho xuồng vào một khúc sông vắng, tắt máy rồi hỏi:

– Câu hay bia? Hay cả hai?
– Bia thôi. – Adam trả lời.
Chàng lấy lon bia trong lúc Lettner sửa soạn cần câu. Ông ta giải thích:
– Ngày nào tôi cũng phải đi câu thử như thế này. Đây là một phần công

việc của tôi. Tôi phải biết chỗ nào cá cắn câu để chỉ cho khách tới.

– Vì sao ông lại đến sống ở cái điểm tận cùng thế giới này? – Adam hỏi.
– Bị cơn nhồi máu cơ tim năm 75, phải nghỉ việc. Có lương hưu đủ sống

nhưng hoạt động quen rồi, ngồi chơi xơi nước chắc chết sớm. Vợ tôi cũng
không thích ngồi không. Chúng tôi tìm được chỗ này có việc làm cho vui.
Bèn mua cái nhà nổi, đầu tư. Thế là đâm lao phải theo lao. Cứ phải làm mãi.

Xuồng trôi theo dòng nước chảy. Lettner thỉnh thoảng dùng mái chèo cho

xuồng lên ngược dòng. Adam muốn giúp nhưng chàng không biết dùng mái
chèo. Không thấy cá cắn, Lettner lịch thiệp nhắc lại vụ án:

– Già Sam không phải là người xấu. Ông ấy đúng là nạn nhân của hoàn

cảnh.

Adam nhắc lại câu hỏi chưa được trả lời:
– Theo ông, ta nên mặc để cho ông ấy chịu án ư?
– Chuyện ấy không do tôi quyết định. Dân Mississippi muốn tiểu bang

họ có án tử hình phải được thi hành. Họ cho là già Sam có tội và đáng phải
đền tội, tôi có là cái gì đâu trong việc dự phần quyết định để già Sam sống
hay bắt ông ta chịu án.

– Nhưng ông cũng có ý kiến riêng của ông chứ?
– Ý kiến riêng của tôi vô giá trị.
– Vậy thì sao ông lại nói già Sam không phải là người xấu?
– Chuyện dài đấy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.