MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 241

Lee nói nhưng giọng cô không có âm thanh thuyết phục nào cả.
– Con xin lỗi cô.
– OK! – Lee gật đầu – Cho qua chuyện đó đi. Con sẽ nói gì với ông hôm

nay?

– Con nói với ông về việc thượng kháng. Toà án Liên bang đã bác bỏ đơn

xin hoãn hành quyết hôm qua. Hôm nay con phải thượng kháng lên Tối cao
Pháp viện.

– Con nói với ông là cô nghĩ đến ông nhiều. Và con hỏi ông, cô muốn

đến thăm ông, ông có chịu không?

– Cô muốn đến thăm ông thật ư?
Adam hỏi, không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.
– Cô phải đến gặp ông. Cô không được thấy ông nhiều năm quá rồi.
– Vâng. Con sẽ hỏi ông.
– Con đừng nói gì với ông vụ chú Joe được không con? Ông không biết

là cô nhìn thấy ông bắn chết chú Joe.

– Cô và ông nội về sau cũng không lần nào nói với nhau về vụ đó sao?
– Không bao giờ. Cư dân trong vùng ai cũng biết chuyện ấy nhưng may

mắn cho bố con và cô là vào thời ấy chẳng ai coi đó là chuyện quan trọng
hay đáng phải bàn tán nhiều. Vụ ấy xảy ra vào những năm 1950 ở
Mississippi, nơi mạng người da đen rẻ nhất. Chẳng có ích lợi gì khi con đem
chuyện đó ra nói với ông, bắt ông phải nhớ lại, phải nhận tội. Bốn mươi năm
rồi còn gì!

– Biết đâu bây giờ ông lại chẳng nói là ông ân hận?
– Nếu ông nhận tội, ông nói ông ân hận rồi thì sao? Vậy là xí xoá hết ư?

Đâu có đơn giản như thế được! Bỏ qua chuyện ấy đi con. Để cho ông được
bình yên. Đừng làm ông phải khổ tâm thêm nữa. Lúc này chỉ có mình con là
niềm hy vọng của ông thôi.

– Vâng. Con sẽ không nói.
– Con không có quyền phục kích ông nội bằng vụ Joe Lincoln.
– Cô yên tâm. Con hứa mà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.