MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 240

Để tỏ ra mình cũng chú ý đến câu chuyện, Adam hỏi:
– Tên cô gái ấy là gì, cô?
– Tên gì à? Tên là Natasha…
– Mới có 13 tuổi?
– Ừ! Mẹ nó hai mươi chín. Tin được không? Bà ngoại mới có hai mươi

chín tuổi. Vô sách kỷ lục Guiness được đấy.

Adam lắc đầu như vừa được nghe một chuyện ly kỳ nhất đời. Bày xong

bữa ăn, cô Lee mời với nụ cười gượng:

– Bon appetit, Monsieur…
Tài nấu nướng của cô Lee đã trở thành một đề tài để hai cô cháu cùng

cười. Nhưng sáng nay họ gượng vui, gượng cười không nổi. Adam loan một
tin đăng trên báo:

– Đội banh Club lại thua rồi.
– Club thì chỉ có thua với thua.
– Họ cũng có thắng chứ cô. Thua hoài thì tan hàng rồi còn gì. Cô có theo

dõi môn thể thao nào không?

– Không. Chú Phelphs làm cho cô thấy ghê tởm tất cả những trò thể thao

của đàn ông. Toàn là trò lấy thịt đè người.

Hai cô cháu yên lặng một lúc khá lâu. Không khí trở nên căng thẳng và

nặng trĩu. Cô Lee chỉ nhấm nháp chứ không ăn. Có vẻ như cô muốn nói
chuyện gì đó mà chưa được.

– Con vào gặp ông hôm nay. Mấy ngày nay con không vào gặp ông rồi…
Ngừng vài giây, Adam nói tiếp:
– Con ân hận vì đã đưa cô trở về thăm nhà ta. Con xin lỗi. Gần như con

bắt buộc cô phải đưa con về. Con làm thế là sai. Từ ngày về đây con đòi cô
kể hết chuyện này đến chuyện kia. Con muốn biết về gia đình ta nhưng thật
là bất công khi con bắt cô phải sống lại những cảnh huống không mấy êm
đêm…

– Không sao đâu, Adam!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.