MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 251

– Thưa… lúc này thì chưa ai biết. Các báo chưa tìm ra.
– Ông rất mong họ sẽ không tìm ra.
– Cô Lee đưa con về thăm nhà ta ở Clanton hôm thứ Bảy vừa qua.
Ông già buồn rầu nhìn anh cháu:
– Con thấy gì?
– Thấy nhiều lắm. Cô đưa con đến viếng mộ bà nội, chỉ cho con thấy nơi

những người Cayhall nằm. Cô cũng dặn con hỏi ông muốn nằm ở chỗ nào.

– Ông chưa nghĩ đến chuyện đó. Ông sẽ cho con biết sau.
– Cô con đưa con đi dạo trong phố, chỉ cho con thấy căn nhà bố mẹ con ở

năm xưa, đến công viên trước Pháp đình. Buổi chiều cô đưa con về thăm
mái nhà xưa trong trại.

– Nhà còn tốt không con? Bây giờ ai ở đấy?
– Nhà bỏ hoang. Chắc cũng sắp sập đến nơi. Cây leo, rêu xanh phủ gần

kín. Cô và con chỉ đi vòng vòng quanh nhà chứ không vào nhà. Cô Lee kể
cho con nghe nhiều chuyện xảy ra ở đó thời cô còn nhỏ. Cô cũng kể cho con
nghe nhiều chuyện về bố con.

Im lặng. Rồi ông già hỏi:
– Cô có kể cho con nghe chuyện Quince Lincoln và ông bố của nó là Joe

Lincoln không?

– Thưa có.
Hai ông cháu nhìn thẳng vào mắt nhau:
– Con có tin không?
Anh cháu hỏi lại:
– Không đúng như thế sao ông?
– Đúng đấy con ạ.
Ông già đến đứng bên tủ sách, quay lưng lại như ông đã đứng lần trước

khi hai ông cháu gặp nhau ở đây. Ông nói nhỏ như nói một mình:

– Bốn mươi năm rồi!
Adam thấy mình có tội. Chàng khổ sở nói như năn nỉ:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.