MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 254

Đi ngang công viên có tượng đài anh em Kramer, chàng đậu xe ở đầu

đường, xuống xe đi bộ đến toà nhà cổ có treo tấm bảng Nhà buôn Kramer
mặt tiền. Đây là một tiệm buôn lớn, đa phần nhà này đã được chuyển hoá
thành cửa hàng thương mại nhưng phòng tiếp khách vẫn giữ nguyên vẻ cổ
kính. Những ngăn tủ gỗ trưng bày các sản phẩm từ lâu nay không còn được
sản xuất nữa. Một két sắt thu tiền được sản xuất vào thập niên 50 vẫn ngự trị
trên quầy hàng.

Một thanh niên bước ra hỏi Adam:
– Chào ông. Ông cần gì ạ?
Adam gượng cười:
– Tôi muốn gặp ông Kramer.
– Ông là khách mua.
– Không…
– Ông là khách bán?
– Cũng không…
– Xin lỗi. Ông muốn gặp ông Kramer có chuyện gì?
Adam đưa cho anh ta tấm danh thiếp:
– Tôi là luật sư đến từ Chicago. Tôi cần gặp ông Kramer có chuyện riêng.
– Ông chờ cho một phút.
Người thanh niên đi vào. Adam đứng ngắm cái két sắt. Chàng từng đọc

được đâu đó trong tập hồ sơ riêng của chàng rằng dòng họ Kramer có nhiều
tay nổi tiếng trong thương trường từ lâu đời. Một ông tổ, ông sơ Kramer đã
từ một tàu chở dân châu Âu di cư đổ bổ lên Greenville và nhận nơi này làm
quê hương, ông ta mở một tiệm bán thực phẩm và công việc thương mại cứ
thế phát triển.

Adam đứng chờ 5 phút, rồi 10 phút. Chàng sẽ chờ 15 phút, nếu ông già

Kramer không ra tức là ông ta không chịu tiếp chàng. Cũng được. Cũng tốt.
Việc quan trọng là chàng có đến để nói chuyện với ông ta.

Có tiếng chân người đi đến rồi ông già xuất hiện, tay cầm tấm danh thiếp

của chàng. Ông già Kramer cao gầy, tóc xám, mắt nâu giữa hai quầng mắt

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.