MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 255

thâm. Khuôn mặt ông dài, cương nghị. Ông đi thẳng người, mắt không mang
kính, tay không chống gậy. Ông nhìn sững vào mặt Adam.

Adam thấy hối hận là chàng đã không bỏ đi trước khi ông già Kramer

bước ra nhưng rồi chàng nhớ lại lý do chàng mất công đi gặp ông bố của nạn
nhân Marvin Kramer nên mở lời:

– Chào ông, ông Elliot Kramer?
Ông già gật đầu.
– Thưa ông, tôi là Adam Hall, luật sư ở Chicago. Ông Sam Cayhall là

ông tôi và tôi đại diện ông ta.

Dường như ông già Kramer đã biết chàng là ai nên ông không tỏ vẻ ngạc

nhiên.

– Tôi đến để được thưa chuyện với ông. – Adam nói tiếp.
Ông già lạnh lùng:
– Chuyện gì?
– Chuyện ông Sam Cayhall.
– Còn có gì để nói về người ấy nữa? Tôi muốn hắn quằn quại ngàn đời

trong lửa hoả ngục.

Adam cố nghĩ ra một câu vô thưởng vô phạt để nói. Chàng nhớ chàng

đang ở miền Nam Hoa Kỳ, nơi được gọi là miền Cực Nam, miền Nam sâu
heo hút, nơi người ta vẫn còn thói quen giữ lễ độ và phép lịch sự.

Ông già lại lạnh lùng hỏi:
– Hắn bảo anh đến gặp tôi ư? Hắn gửi lời xin lỗi tôi ư?
Adam định nói dối. Nói dối lúc này cũng dễ thôi và xét ra cũng chẳng hại

gì nhưng chàng vẫn không thể nói dối. Chàng hỏi lại:

– Thưa ông, nếu ông Cayhall xin lỗi thì có gì thay đổi không?
Ông già cho tấm danh thiếp vào túi áo rồi quay mặt nhìn qua khung kính

ra đường:

– Không. Không có gì thay đổi cả. Lẽ ra hắn phải xin lỗi từ lâu rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.