MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 287

như anh, nhất định không khai ra đồng bọn. Làm như anh là hay đấy. Cố
gắng đi thêm vài bước nữa cho xong đi.

Người tử tù già lặng đi không còn nói năng gì được, như thương hại

Wedge trầm giọng nói tiếp:

– Anh có khai ra tôi cũng vô ích thôi. Tên tôi không phải là Rollie

Wedge. Dogan cũng không biết tên thật của tôi. Thực ra tôi là người không
có tên thật. Tôi cũng không phải là công dân Mỹ. Tôi bị động viên nhập ngũ
năm 1965, không muốn sang chết ở Việt Nam nên tôi bỏ sang Canada. Tôi
trở về sống bí mật ở Hoa Kỳ. Đất nước này không có ai là tôi cả.

Người tử tù nói qua hàm răng nghiến chặt:
– Anh là người phải ngồi ở chỗ tôi đang ngồi mới đúng.
Wedge lắc đầu:
– Không đúng đâu, Sam. Đúng ra tôi không bị mà anh cũng không bị.

Anh bị bắt vì anh là thằng ngốc, vừa ngốc vừa điên. Tại sao sáng hôm ấy
anh lại loạng quạng trở lại văn phòng Kramer? Anh trở lại đấy làm cái gì?
Anh chết là vì anh điên, đâu phải tại tôi. Tôi không ngu, Dogan không ngu,
chỉ có anh là ngu thôi. Vì anh ngu nên bọn FBI mới tóm được anh. Tại sao
xong việc rồi anh không về nhà với vợ con anh mà anh lại dẫn xác trở lại
đấy? Tôi hỏi anh: anh trở lại đấy để làm gì? Anh chết là đáng rồi, còn oan ức
gì nữa?

Trong giọng nói của người tử tù thoáng hiện âm thanh bùi ngùi:
– Tôi trở lại vì tôi là người… Vì tôi không muốn giết người. Vì trái bom

tôi đưa anh đi đặt được tính sẽ nổ vào lúc 5 giờ sáng. Giờ ấy không có người
ở nơi bị đặt bom. Cho nổ bom dọa thôi, không phải để giết người. Nhưng
anh đã dùng đồng hồ cho bom nổ vào lúc gần 8 giờ sáng. Khi anh đi rồi, đến
6 giờ vẫn không thấy bom nổ, tôi bồn chồn…

Người tử tù thở dài:
– Lẽ ra tôi chỉ cần gọi một cú điện đến cảnh sát là xong…
Rollie Wedge cũng tỏ vẻ ngậm ngùi:
– Tôi rất tiếc…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.