MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 288

Già Sam ngước mặt lên nhìn qua làn khói thuốc:
– Còn anh? Anh nói anh không ngu mà anh dẫn xác vào đây ư?
Rollie Wedge chỉ mỉm cười:
– Anh có la lối om xòm lên bây giờ cũng chẳng có ai tin anh. Người ta sẽ

cho là anh điên. Ít nhất anh cũng phải nhận tôi là người ân oán phân minh,
tôi không phản bội bạn, tôi cũng không quên bạn cũ. Tôi đến gặp anh để nói
tôi khâm phục anh, anh đã làm đúng khi anh không chịu khai trước toà. Anh
sống không hèn, chết không hèn. Tôi đến để chúc anh ra đi nhẹ nhàng. Anh
bảo tôi còn làm gì hơn được? Không lẽ tôi ra đầu thú để cùng vào tù với
anh?

Ông già tử tù đã lấy lại được bình tĩnh. Đốt điếu thuốc lá khác, ông nói

như ra lệnh:

– Đi đi, Wedge.
– Vĩnh biệt Sam. Tôi đi đây.

* * *

Hai cô cháu ngồi trong rạp xi-nê vừa mê mải theo dõi phim chiếu vừa ăn

bắp rang như một cặp thiếu niên. Adam gợi ý hai cô cháu đi xem xi-nê, cô
Lee tán thành ngay. Cô đã nằm cấm cung ba ngày, ba đêm trong phòng.
Sáng thứ Bảy cơn cúm rút lui, cô trở lại tươi tỉnh, vui vẻ. Hai cô cháu đi ăn
trưa trong một tiệm ăn có hình thức gia đình. Họ ăn nhiều rau và không
uống rượu. Cô Lee ăn thật ngon miệng.

Phim họ xem là phim loại Viễn Tây, gọi nôm là phim cao bồi. Năm mươi

năm trước loại phim này thường có cảnh dân da trắng đi chinh phục miền
Tây bắn dân da đỏ chết như rạ. Đến thập niên 90 chuyện phim đổi ngược:
bọn da trắng là bọn xấu, bọn độc ác, dân da đỏ ưa hòa bình bất đắc dĩ phải
cầm súng giữ đất, tuy thua nhưng tính anh hùng và chính nghĩa của dân da
đỏ vẫn ngời sáng .v.v…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.