MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 299

Phelphs dừng xe trước trụ sở cảnh sát, ông nói tiếp:
– Lee đã đi cai, nghiện lại rồi lại đi cai năm sáu lần rồi.
– Năm sáu lần? Cô tôi nói là ba lần.
– Đừng bao giờ anh tin lời người nghiện rượu nói về chuyện cai nghiện

của mình. Tôi nói chắc chắn là năm lần rồi. Nhà cai nghiện cô anh thích đến
nhất là nhà Spring ở bên bờ sông cách đây khoảng ba mươi cây số. Chỗ ấy
đẹp, thơ mộng, cai nghiện rất hữu hiệu. Cai rượu và cai ma túy luôn. Đó là
trung tâm cai nghiện hiện đại của những người có tiền. Giá phải chi cho mỗi
ngày điều trị ở đấy là hai ngàn đô. Tôi chi hết. Tôi sẵn sàng chi mọi khoản
miễn là Lee được vui khỏe.

– Mỗi lần cô tôi ở đấy độ bao nhiêu ngày?
– Không nhất định. Ít nhất là một tuần, có lần một tháng. Phí tổn đối với

tôi không là vấn đề.

Im lặng trong vài giây, rồi Adam hỏi:
– Ông muốn tôi làm gì?
– Trước mắt chúng ta hãy lo tìm xem Lee ở đâu đã. Vài giờ nữa tôi sẽ

cho thư ký của tôi gọi điện tìm Lee ở khắp nơi bà ấy có thể đến. Chắc chắn
bà ấy chỉ đến một trung tâm cai nghiện nào đó thôi. Khi tìm được, anh nên
đến thăm bà ấy. Tôi biết anh bận, nhất là lúc này anh chẳng còn tâm trí đâu,
nhưng nếu anh có thể, hoặc khi xong việc… Còn mấy ngày nữa nhỉ?

Phelphs hỏi mơ hồ, Adam cũng trả lời mơ hồ:
– Chín ngày.
Hai người cùng tránh không nói đến cái tên Sam Cayhall.
– Chín ngày! – Phelphs nhắc lại – Tôi mong anh cố gắng dành thì giờ đi

thăm bà cô anh. Khi vụ Parchman xong, tôi đề nghị anh về Chicago, đừng ở
lại đây.

– Tôi về Chicago? Bỏ cô tôi sống một mình ở đây?
Phelphs gật đầu:
– Vâng. Nghe thì có vẻ tàn nhẫn nhưng cần phải như thế. Có nhiều

nguyên nhân gây phiền muộn, lo âu, chán nản cho Lee. Tôi nhận tôi là một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.