MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 300

trong những nguyên nhân ấy. Chắc anh cũng thấy gia đình anh, dòng họ anh
cũng là một nguyên nhân chứ? Cô anh yêu thương anh nhưng anh cũng gợi
cho cô anh nhớ lại những ác mộng, những tủi cực và những đau khổ, những
ray rứt. Anh không nên giận tôi khi tôi nói những lời này. Tôi biết những lời
tôi nói làm anh đau nhưng đó là sự thật.

Adam nghiêng mặt nhìn ngây sang những hàng đèn điện trước đồn cảnh

sát bên kia đường.

– Có lần Lee đã bỏ được rượu liền trong năm năm. – Phelphs nói tiếp,

giọng trầm trầm – Tôi đã yên trí như vậy là yên rồi. Thế rồi ông già bị bắt
lại, bị kết án, rồi bố anh… Khi Lee đi đưa đám bố anh trở về, bà ấy nghiện
lại. Nghiện nặng nữa. Lần này tôi cũng tưởng đời bà ấy đến đấy là hết.
Không ngờ Lee gượng lại được. Thế rồi anh trở về vì vụ ông già…Ta không
thể trách Lee trở về với rượu.

Phelphs buông nhẹ sau tiếng thở dài:
– Anh phải xa cô anh.
Adam kêu lên:
– Tại sao tôi lại phải xa cô tôi? Tôi yêu thương cô tôi…
– Đồng ý. Và cô anh yêu thuơng anh. Tôi công nhận như thế nhưng anh

phải yêu thương cô anh từ xa mới được. Từ Chicago anh gửi thư, gửi quà
cho cô anh, mỗi tháng gọi điện nói chuyện với bà vài lần hay nhiều hơn nếu
anh muốn. Nói với cô anh về thời tiết nóng lạnh, thời trang, phim ảnh, tiểu
thuyết, nước hoa, chuyện anh muốn lấy vợ hoặc anh chưa muốn lấy vợ…
Chuyện gì cũng được nhưng tránh đừng nói đến chuyện gia đình anh.

Adam nghẹn lời:
– Cô tôi cô đơn… Ai sẽ săn sóc..?
– Bà cô anh đã gần năm mươi cái xuân rồi, Adam. Bà ấy còn bé bỏng,

ngây thơ gì nữa mà cần có người săn sóc. Bà ấy có cá tính khá mạnh, quen
sống độc lập, không cần nhờ vả bất cứ ai. Bà ấy biết rõ hơn anh và tôi về
bệnh nghiện rượu và việc cai rượu. Nếu bà ấy muốn uống là bà ấy uống,
không ai ngăn được. Muốn cai, bà ấy thản nhiên đi cai. Có ai bắt được bà ấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.