MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 321

Adam im lặng.
– Con có biết mùi khí cyanide giống mùi gì không?
– Thưa không.
– Mùi quế. Bọn đầu trâu không đóng kín cửa khu phòng hơi sang dãy A

nên bọn tù ngửi thấy mùi hơi cyanide thơm như mùi quế. Cũng dễ chịu đấy.

Chàng trai không thể biết ông già nói chơi hay nói thật, nói đúng hay nói

sai. Rất có thể ông già đã tưởng tượng ông ngửi thấy mùi quế thơm. Trông
ông đáng thương quá. Già ốm, hom hem, vàng vọt, mái tóc thưa nhiều sợi
bạc, hàng ria tua tủa, những ngón tay đen đủi, khẳng khiu chỉ còn da và
xương. Thật là một tội ác khi đem giết một ông già còm ròm như thế này.
Ông già quả thật đã phạm tội giết người, nhưng việc đó xảy ra đã quá lâu và
ông cũng đã bị giam trong tù quá lâu rồi. Ông đã chết đi, sống lại không biết
bao nhiêu lần trong khám tử hình. Ông cũng chẳng còn sống được bao lâu
nữa.

Ăn hết cây kem thứ ba ông già lại hỏi:
– Con có thấy bọn KKK tụ họp ngoài đường không? Ông nhìn thấy họ

trên tivi sáng nay.

– Dạ có. Chừng hơn một chục anh. Con có đứng lại nói vài câu với họ.
Ông già kiêu hãnh nói như một cựu chiến binh kể thành tích chiến đấu:
– Ngày xưa ông cũng mặc bộ áo như thế, nhưng ông còn mang mặt nạ

nữa kia.

– Vâng. Con biết. Chính vì ngày xưa ông mặc bộ áo KKK ấy mà hôm

nay ông cháu ta mới ngồi đây đếm từng ngày. Ông ký cho con tờ giấy cho
phép để con đuổi họ đi mới phải. Con nghĩ ông phải thù hận họ chứ?

Ông già thản nhiên:
– Ông không thù hận họ mà ông cũng chẳng hào hứng gì khi họ kéo nhau

đến đây. Họ đã bỏ rơi ông. Khi Dogan phản thùng, tố cáo ông trước toà, hắn
tự nhận hắn là một thứ Pháp vương Ku Klux Klan, nhưng họ đã không một
ai lên tiếng phản đối hắn. Họ để mặc ông sống như chết trong nhà tù này bao

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.