MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 341

– Vậy là tốt đấy. Việc ấy sẽ làm cho linh hồn ông được trong sạch.
Già Sam thở dài:
– Chắc phải mất nhiều năm tháng mới có thể làm cho linh hồn tôi được

trong sạch.

– Ông cứ thành tâm và tin tưởng là được. Có nhiều… nạn nhân lắm

không?

Người tử tù chỉ gật đầu mà không trả lời bằng tiếng, ông linh mục lại hỏi:
– Bao nhiêu?
Người tử tù già đứng lên, ông rút thuốc lá hút và đi đi lại lại trong căn

phòng nhỏ. Vị linh mục ngồi xoay người lại nhìn người tù vừa đi vừa thả
khói thuốc mù mịt:

– Tôi bắn chết Joe Lincoln, người tá điền da đen làm việc trong trại của

tôi. Tôi mới viết một thư đưa cho cháu tôi để chuyển đến gia đình Joe. Trong
thư tôi ngỏ lời xin lỗi. Tôi không biết lời xin lỗi muộn màng của tôi có làm
cho vợ con Joe đỡ khổ được chút nào không. Vụ ấy xảy ra lâu rồi. Vào
những năm đầu thập niên 50.

Người tử tù dừng lại. Ông cúi mặt nhìn xuống như nói với sàn phòng:
– Sau Joe còn hai người nữa, hai người đàn ông da trắng. Trong một đám

ma họ uống rượu say rồi sinh sự đánh nhau. Chuyện thường xảy ra ở những
đám ma, đám cưới ở nhà quê. Có điều là hai người đó đánh chết ông già tôi.
Họ bị giam chừng ba năm. Anh em tôi chờ họ được thả ra. Chúng tôi giết
chết cả hai người đó. Tôi không thấy hối hận vì đã giết hai người da trắng
này. Tôi chỉ thấy hối hận vì đã giết Joe Lincoln. Hai gã da trắng vừa lưu
manh vừa côn đồ. Chúng quen thói gây gổ, đánh đập những người yếu hơn
hay không dám liều mạng như chúng. Chúng chết là đáng kiếp. Chúng can
tội đánh chết bố tôi.

– Giết người bao giờ cũng là việc làm sai trái. Ông cháu ông chẳng đang

chống lại việc giết người hợp pháp đấy thôi. Sau khi giết người anh em ông
không bị bắt à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.