MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 342

– Thưa không. Cảnh sát nghi ngờ anh em tôi nhưng không có bằng

chứng. Hơn nữa cũng chẳng ai thiết tha gì lắm đến việc tìm và trừng phạt
những kẻ giết hai tên ác ôn ấy.

– Dù họ có xấu xa đến mấy đi nữa ta cũng không có quyền giết họ.
– Vâng. – Người tử tù khiêm tốn nhìn nhận – Trước kia tôi nghĩ khác, từ

khi vào khu Tử hình tôi nghĩ khác. Ta có những ý nghĩ khác về cuộc sống
khi ta phải đối diện với cái chết. Trước cái chết ta mới thấy cuộc sống quí
báu đến chừng nào. Bây giờ tôi thấy ân hận vì tôi đã giết hai người ấy.

Ông linh mục hỏi sau nửa phút yên lặng:
– Còn ai nữa không?
Già Sam lại cúi mặt bước đi, ông như ngại không muốn nhìn thẳng vào

mắt ông linh mục:

– Còn một hai vụ nữa, nhưng đó là những vụ xử treo cổ dân da đen,

những vụ giết người tập thể. Lâu lắm rồi.

– Một hai vụ là mấy vụ?
– Đúng ra là ba vụ. Tôi tham gia nhưng tôi không phải là chính phạm, tôi

không chủ xướng. Tôi tham gia vụ thứ nhất khi tôi mới mười một, mười hai
tuổi. Tôi chỉ đi theo người lớn và đứng xa nhìn thôi. Tôi đâu có tội gì trong
vụ này, phải không ạ?

Linh mục Griffin không trả lời. Già Sam đến đứng dựa đầu vào tường, hai

vai chùng xuống.

– Vụ thứ hai xảy ra năm tôi mười lăm tuổi. Lần này tôi có nhúng tay vào

việc giết người. Một thiếu nữ da trắng kêu bị một thanh niên da đen hiếp. Cứ
theo cung cách làm tình bừa bãi của cô đó thì chưa chắc đã có cuộc hiếp
dâm nhưng cô ta kêu bị hiếp và chỉ đích danh người thanh niên da đen đó.
Chỉ cần thế thôi là đủ để chúng tôi nửa đêm đến nhà bắt anh ta đem vào rừng
treo cổ. Tôi xin nhận phần tội của tôi trong vụ này.

– Chúa sẽ tha tội cho ông.
– Ông chắc không?
– Tôi quả quyết với ông như thế.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.