MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 359

định là điên đầu chứ. Mỗi ngày có đến bốn, năm trăm cú điện thoại đến đòi
hỏi. Chịu gì nổi! Cuộc tấn công diễn ra bài bản quá mà…

– Không thấy có dấu hiệu gì họ nghi ngờ…?
Ông luật sư già mỉm cười:
– Không. Mình đánh nhanh, đánh mạnh đến nỗi họ tối tăm mặt mũi

không còn nghĩ đến chuyện kiểm soát nữa, thì giờ đâu mà họ nghi ngờ.

Carmen thắc mắc vì những lời đối thoại đầy khả nghi của Goodman và

Adam. Nàng đưa mắt nhìn Adam, dò hỏi. Adam mải nói nên không để ý.

– Còn chánh án Slattery? – Adam hỏi.
– Không thấy có tin gì mới ở tòa án từ 10 giờ sáng nay. Thư ký của

Slattery gọi đến văn phòng Memphis tìm anh. Ở đấy người ta cho biết tôi
đang có mặt ở đây nên tôi được gọi đến.

– Hy vọng gì chăng?
Adam hồi hộp khi thốt ra câu hỏi. Chàng chỉ muốn được nghe ông luật sư

đàn anh của chàng nói ra mấy tiếng: “Có hy vọng chứ…” dù đó chỉ là hy
vọng hão huyền.

Nhưng luật sư Goodman vẫn tỏ ra thận trọng đúng tác phong của luật sư

lão luyện:

– Tôi không thể trả lời có hy vọng hay không. Dù sao đây cũng là một

việc tốt. Toà có thể bác ngay đơn khiếu nại của mình mà không cần cho điều
trần, nhưng việc tòa cho điều trần cũng chỉ là thủ tục rất thường, nhất là
trong mấy ngày cuối cùng này.

Ba người vừa đi vừa nghiêng mặt nhìn đám người biểu tình trước toà nhà

Thống đốc. Đám biểu tình ở đây không đông, không náo động bằng đám
biểu tình trước cửa khám đường.

Rồi hai anh em theo Goodman vào toà cao ốc có văn phòng tạm ông ta

mướn ở đây. Trong văn phòng, bốn người trẻ tuổi đang liên tiếp sử dụng
điện thoại. Goodman nói nhỏ với hai anh em:

– Mỗi giờ mình trung bình gọi được khoảng 60 cú điện.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.