MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 360

Đường dây điện thoại của họ kẹt cứng nên mình không thể gọi nhiều hơn

được. Chúng ta gây ra tình trạng kẹt cứng ấy của họ.

– Những người này làm gì vậy? – Carmen khẽ hỏi – Họ gọi cho ai thế?
Adam nói nhỏ với nàng:
– Gọi đến văn phòng Thống đốc nhân danh công dân yêu cầu khoan

hồng.

Carmen nhìn những quyển niên giám điện thoại mở trước mặt những

người đang bận rộn sử dụng máy điện thoại. Nàng hiểu đây là cách gây áp
lực của luật sư Goodman: lấy tên, địa chỉ của công dân khắp nước gọi đến
yêu cầu Thống đốc xá án tử hình cho ông nội của nàng.

– Lấy dùm máy bay cho em tôi đi khỏi đây chiều nay. – Adam nói với

Goodman.

– Để tôi lo cho. Đi đâu?
– San Francisco.
Goodman gật đầu:
– Có tiệm ăn ở đầu phố. Hai anh em đi ăn đi. Tôi ở đây. Chúng ta đến văn

phòng Thống đốc lúc 2 giờ.

Adam nhìn đồng hồ tay:
– Tôi cần đến thư viện.
– Giờ này còn đến thư viện tra cứu gì nữa. – Goodman lắc đầu – Đến

những phút cuối như thế này chúng ta có cái gì xài cái đó. Không còn thì giờ
để tìm kiếm thêm nữa. Đưa cô em đi ăn đi. Đừng căng thẳng quá.

– Em đói. – Carmen nói. Nàng muốn được ngồi nói chuyện riêng với anh

nàng một lúc trước khi họ xa nhau.

Khi ra đến công viên Carmen nắm cánh tay anh:
– Luật sư làm ơn giải thích cho con nhỏ ngu đần này với.
– Giải thích cái gì?
– Việc làm của mấy người gọi điện trong đó.
– Em biết rồi còn hỏi làm gì nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.