MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 364

Đến lượt Adam lắc đầu:
– Thân chủ tôi sẽ không nói ra tên người nào đâu. Tôi đã hỏi nhiều lần,

ông ấy đều không chịu nói. Tôi nghi là có người khác, nhưng không hiểu
sao ông tôi không chịu khai ra.

– Ông ấy bao che cho ai vậy? – Thống đốc McAllister thắc mắc hỏi.
– Rất tiếc là tôi không biết. Ông tôi chịu hoàn toàn trách nhiệm về vụ đặt

bom.

Thống đốc thở dài:
– Làm sao tôi có thể khoan hồng khi can phạm đã nhận tội và chỉ có một

mình mình gây tội ác đó thôi? Làm sao tôi có thể giúp can phạm được?

– Thưa ông, tôi nghĩ ông nên giúp vì can phạm là một ông già gần chết

đến nơi mà không cần bị ai giết. Ông nên giúp cho ông ấy sống nốt những
ngày tàn vì đó là việc làm hợp với đạo đức. Ông nên làm việc đó vì lương
tâm ông bảo ông làm việc đó. Chúng ta phải có nhiều can đảm mới có thể
sống và làm theo tiếng nói của lương tâm.

McAllister lại thở dài:
– Ông ấy thù ghét tôi nặng lắm. Tôi biết.
– Vâng. – Adam gật đầu – Nhưng nếu ông khoan hồng, ông ấy sẽ là

người ái mộ ông suốt đời.

McAllister mỉm cười:
– Ông Cayhall có bị điên thật không?
– Thưa, chuyên viên xét nghiệm kết luận là ông ấy điên. Chúng tôi sẽ cố

gắng thuyết phục ông chánh án Slattery.

– Tôi biết chuyện ấy nhưng riêng anh, anh thấy thế nào? Riêng anh, anh

có thấy là ông ấy điên thật không?

Adam thấy chàng không thể nói thật được với McAllister. Dù sao ông ta

cũng không cùng phe với chàng và chính ông ta là người chủ xướng việc bắt
can phạm Sam Cayhall phải đền tội.

– Tôi thấy thân chủ của tôi rầu rĩ, ủ ê. – Adam trả lời mơ hồ – Cũng dễ

hiểu thôi. Chẳng ai có thể sáng suốt, bình tĩnh được khi phải sống trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.