MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 381

Hai anh em ôm nhau.
– Em đau lắm, em đau quá, Sam. – Donnie run giọng nói vào tai ông anh

– Em… em…

– Anh biết… Donnie…
Hai bàn tay già Sam còn đặt trên vai ông em, mắt họ đều ướt nhưng họ cố

gắng không khóc. Donnie dặn dò:

– Nhớ cầu nguyện nhé, Sam…
– Chú yên tâm, tôi nhớ. Cảm ơn chú. Chú thật thương tôi…
Donnie cắn môi. Ông tránh nhìn ông anh, ông bắt tay từ biệt Adam nhưng

không nói được tiếng nào. Ông cúi đầu đi ra khỏi phòng.

– Có tin gì từ Tối cao Pháp viện không con? – Già Sam đột ngột hỏi.
– Thưa ông, chưa. – Adam rầu rĩ trả lời.
– Không phải ông không muốn được gần con, Adam… nhưng sao ông

muốn cho… chóng xong quá đi. Bắt chờ đợi như thế này thật là độc ác.

Adam không biết chàng phải nói sao. Già Sam lạnh lùng nói tiếp:
– Đã nhất định giết người ta thì cứ lẳng lặng đến sau lưng, dí súng vào

đầu, nổ một phát. Thế là nhân đạo nhất. Không báo trước, không cho ăn bữa
cuối cùng, không chờ đợi, không vĩnh biệt. Làm thế mà lại hay đấy.

Adam nhìn đồng hồ tay. Không biết chàng nhìn đồng hồ bao nhiêu lần

trong khoảng thời gian vừa qua. Kể từ trưa nay chàng thấy có lúc thời gian
qua quá nhanh, nhấp nháy là đã qua một giờ, có lúc chàng thấy thời gian đi
chậm như sên bò, có lúc chàng thấy rõ ràng là thời gian đứng tại chỗ. Nhiều
lần mắt chàng nhìn đồng hồ mà chàng không ghi nhận là mấy giờ. Thời gian
bay, thời gian bò, thời gian đứng, thời gian nằm. Quái dị.

Có tiếng gõ nhẹ lên cửa, già Sam nói ra:
– Ai đấy? Mời vào.
Giáo sĩ Ralph Griffin vào phòng. Ông đã gặp người tử tù hai lần trong

ngày hôm nay. Ông có vẻ mệt mỏi và xúc động đến mất cả thần sắc. Đây là
vụ ông phục vụ tử tù lần thứ nhất và ông đã quyết định đây là vụ cuối cùng
trong đời mục vụ của ông. Ông đã nói với ông em, người có thế lực trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.