MANG XUỐNG TUYỀN ĐÀI - Trang 69

Cô thấy như thế đó. Nhưng ta đừng quên những nạn nhân, ta không được
quên những nạn nhân. Họ có quyền đòi báo thù. Họ có quyền được trả thù.

Adam cũng đi trở về ghế. Chàng ngồi trên thành ghế, quay lưng ra dòng

sông. Lee uống một hớp rượu lớn.

– Cô ơi… cô Lee…
Chàng trai khổ sở gọi tên người thiếu phụ như sợ mình nói mà không

được chú ý nghe:

– Cô Lee ơi… Bây giờ chúng ta phải làm gì?
Không nhìn anh cháu, Lee chỉ nói:
– Con ơi… cô không biết.
Hai người lại im lặng. Nhưng chỉ một phút sau, chàng trai đã lấy lại được

bình tĩnh. Chàng quyết định, giọng nói cương nghị không còn rung động
nữa:

– Con đã đến đây. Con ở lại đây. Sáng mai con đi gặp ông. Con sẽ thuyết

phục ông cho con làm đại diện.

Người đàn bà khẽ hỏi:
– Giữ kín được không, con?
– Giữ kín việc con là cháu ông ư? Con thì chẳng cần khai báo việc ấy với

ai hay đem nó ra khoe với ai cả, nhưng con chắc dù ta có giữ kín đến mấy đi
nữa rồi người ta cũng biết. Ông nội là một nhân vật nổi tiếng, dư luận sôi nổi
một thời vì vụ án của ông. Báo chí sẽ khai thác đời tư của ông để bán báo…

– Nếu họ biết… có hại gì cho con không?
– Con thì không. Con là luật sư. Luật sư bảo vệ bọn bắt cóc con nít, bọn

hiếp dâm, bọn giết người, bọn buôn bán ma túy, bọn khủng bố. Luật sư
chẳng được ai yêu mến. Chẳng có hại gì cho con cả khi thân chủ của con lại
chính là ông nội con.

– Công ty của con có biết không?
– Hôm qua con đã nói cho họ biết. Con chỉ đến làm việc ở công ty này vì

họ từng đảm nhiệm việc biện hộ miễn phí cho ông Sam Cayhall. Ngay khi
đến, con không nói chuyện đó với họ, bởi vậy có vài ông chóp bu ở đó bất

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.