MẢNH GỐM VỠ - Trang 108


“Người thợ gốm không phải bao giờ cũng được coi như là những nghệ nhân,
con biết không. Ngày xửa ngày xưa, cách đây thật lâu rồi, thợ gốm chỉ nặn
ra mấy cái nồi, cái lu, chứ không phải những món đồ trang trí. Khi ấy nghề
gốm quả thật bị coi là nghề mạt hạng. Chẳng ai muốn con trai mình có một
cuộc sống thấp hèn như vậy. Năm này qua năm khác, ngày càng có nhiều
thanh niên trai tráng bỏ nghề, đến khi không còn đủ thợ gốm để làm ra các
vật dụng đáp ứng nhu cầu lớn nhỏ của con người nữa! Chính vì thế, đức vua
thời đó ban chỉ dụ buộc con trai của thợ gốm phải theo nghề gốm.”

Mộc Nhĩ lắc đầu và gượng cười thiểu não.

Làm sao hình dung nổi trên đời lại có những người quay lưng lại với cái điều
mà họ khao khát nhất!

“Ta không biết hiện nay người ta có còn thực hiện điều luật này nữa hay
không”, bác Sếu tiếp. “Nhưng một truyền thống được gìn giữ lâu đời có thể
còn mạnh hơn cả luật lệ.”

Mộc Nhĩ gật đầu. Ít nhất bây giờ nó đã hiểu rằng sẽ là vô ích nếu toan tính
rời bỏ Chulpo đi tìm một ông thầy khác.

Bác Sếu đứng dậy tì người vào chiếc nạng, duỗi thẳng cái chân lành. Bác
liếc sang Mộc Nhĩ. “Chú nhỏ ơi, cùng một cơn gió, cánh cửa này đóng sập
lại thì có thể cánh cửa khác lại mở ra.”

Mộc Nhĩ cũng đứng dậy, đi lấy bát cơm tối.

Đôi khi nó phải mất nhiều thời gian mới ngẫm ra được ý nghĩa những lời nói
đầy ẩn ý của bác Sếu, nhưng nó thích tự đi tìm lời giải hơn là được nghe giải
thích ngay.

Đối với Mộc Nhĩ, công việc không còn như trước nữa. Nó nhận ra rằng mình

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.