MẢNH GỐM VỠ - Trang 133

mắc không biết cái vệt mờ mờ chân trời có phải là biển hay không. Chắc
chắn ngọn núi này đủ cao để có thể nhìn ra tận biển.

Câu chuyện của bác Sếu lại như đang vang vọng bên tai - Đức Vua đứng ở
chỗ Mộc Nhĩ đang đứng bây giờ, xung quanh là phi tần cung nữ... quân thù
đang trườn lên theo con đường mòn mà nó vừa đi qua... Tiếng thét của
những người phụ nữ. Nỗi kinh sợ của họ biến thành hành động dũng cảm bất
ngờ của các liệt nữ trung kiên, những tà áo đủ màu của họ xoè ra như hàng
ngàn cánh hoa.

“Mày cũng biết câu chuyện này hả?” Một giọng nói cất lên bên cạnh làm
Mộc Nhĩ giật nảy mình; nó thấy như tim mình nhảy vọt ra và lăn đi. Nó
không nghe thấy tiếng người đàn ông này leo lên con đường mòn, vậy mà
ông ta lù lù đứng đó, quần áo rách như xơ mướp, nước da xanh xao đến mức
quái dị, như thể ông ta bị ốm đã lâu ngày hoặc không bao giờ đi ra khỏi cửa
vào ban ngày.

Mộc Nhĩ đằng hắng liền mấy cái. “Chào ông, hôm nay ông ăn no chứ?”

“Hôm nay đếch no, mấy ngày rồi chẳng được bữa chó nào”, câu trả lời thô
bạo bật ra. Gã đàn ông nhếch mép cười, nhưng Mộc Nhĩ không thích kiểu
cười ấy. Nó ẩn chứa cái gì đó độc ác. Mặc dù Mộc Nhĩ muốn nán lại nơi núi
này thêm một lúc nữa, nhưng nó thà xuống núi còn hơn là ở đây với một
người đồng hàng không mong đợi.

Mộc Nhĩ quay lại, nhấc chiếc gùi lên, chuẩn bị quẩy lên lưng.

“Để tao giúp một tay”, người đàn ông nói, tiến lên trước. “Bao gạo nặng
đấy!”

Mộc Nhĩ lùi lại, cố giấu thái độ cảnh giác.

Món hàng này quý giá hơn gạo nhiều. “Ông thật là tử tế, thưa đại nhân,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.