MẢNH GỐM VỠ - Trang 149

như cây sậy trước gió. Chắc tại mình đang đói, nó nghĩ khi vươn thẳng
người lên, không thể tin rằng mình lại có một ý nghĩ như vậy ở ngay thời
điểm này.

“Ngươi từ Chulpo đến đây? Từ chỗ nghệ nhân Min?”, sứ thần lên tiếng.

“Vâng, thưa đại nhân.”

Sứ thần chờ đợi. “Thế nào?” ngài hỏi. “Vậy sản phẩm đâu?”

Mộc Nhĩ khó nhọc nuốt khan một cái. “Thưa đại nhân, trên đường đến đây,
tiểu nhân gặp phải bọn cướp. Chúng... chúng đã đập vỡ sản phẩm của chủ
tiểu nhân...”

Viên cận thần hùng hổ sấn tới. “Nhà ngươi dám...! Đồ ngu độn trơ tráo! Sao
ngươi dám đòi gặp sứ thần mà không có gì để trình, hả?” Ông ta nhoài người
chộp lấy cánh tay Mộc Nhĩ và kéo giật ra cửa.

Cái bủn rủn nơi đầu gối bây giờ dường như đã trào dâng khắp trong cơ thể
thằng bé. Viên cận thần nói đúng. Nó chỉ là một thằng ngu. Đầu tiên là kẻ
thất bại, bây giờ là một đứa đại hồ đồ...

Nhưng sứ thần đã đứng dậy, ra hiệu cho viên cận thần, ông ta bước lùi lại
với một vẻ kiềm chế hết sức.

“Ta thật sự thất vọng”, sứ thần Kim nói. “Ta đã rất nóng lòng mong được
xem lại những sản phẩm của nghệ nhân Min.”

Mộc Nhĩ cúi gục đầu xuống. “Tiểu nhân xin dâng lên sứ thần tôn kính những
lời tạ tội từ đáy lòng”, nó nói, chậm rãi lấy mảnh gốm từ chiếc túi nhỏ đeo ở
thắt lưng ra. Hít một hơi thật sâu, nó nhìn xuống mảnh gốm trước khi nói.

Với cái rìa được gắn bằng đất sét thô, trông mảnh gốm mới quái dị làm sao.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.