MẢNH GỐM VỠ - Trang 33

Chương 3

Mộc Nhĩ chạy vội tới nhà ông thợ Min. Từ đầu ngõ đã nghe tiếng ông rủa
mắng nó.

“Đúng là cái đồ vô tích sự, nhọ mặt người mới về, rồi chẳng nói chẳng rằng
quẳng xe đấy biến mất tăm. Nhẽ ra củi phải được chở tới lò nung và dỡ
xuống chứ.” Sáng nay, lúc trời mới tờ mờ, ông Min đã phải đẩy xe tới lò và
tự tay dỡ củi, rồi suýt lại bị thương lúc trở về nhà vì trượt chân trong ánh
sáng nhá nhem. “Thế mà gọi là trả công à, còn tệ hơn không làm gì! Này cái
thằng Mộc Nhĩ, có thật mày định trở thành người hữu ích hay không? Nếu
không, tốt nhất hãy quên béng cái thỏa thuận kia đi...”

Cuối cùng, ông thợ cả cũng ngừng lại để lấy hơi. Mộc Nhĩ không dám nhìn
lên. Cu cậu cảm thấy mình như một con quái vật hai đầu, một đầu xấu hổ,
đầu kia thì phẫn nộ. Xấu hổ vì nó đã không làm việc đến nơi đến chốn, phẫn
nộ bởi ông thợ gốm không hề đưa ra một chỉ thị đầy đủ. “Lấy đầy xe củi” -
lệnh ra là như thế và nó đã không hề làm sai sót. Chẳng lẽ nó phải tự đoán
xem ông thợ già muốn những gì khác nữa.

Nhưng nỗi xấu hổ trong lòng nó đã thắng thế. Thằng bé sợ bị đuổi việc trước
khi có cơ hội học được cách thức làm đồ gốm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.