MẢNH GỐM VỠ - Trang 34

“Cháu xin lỗi vì đã làm ông bực bội”, Mộc Nhĩ nói. “Nếu ông rộng lượng
cho cháu cơ hội khác, ông sẽ không phải thất vọng đâu ạ.”

“Hừm”, ông Min quay người, đi về phía hông nhà. Mộc Nhĩ đứng ngây như
phỗng mất một lúc, không biết phải làm gì.

“Sao?” bác thợ bực dọc quay lại. “Còn chưa đến đây hả, thằng ăn mày nhặt
kia. Định đứng đó làm tượng hả?”

Được tha thứ, Mộc Nhĩ hơi vui một chút. Nhưng mà công việc bác Min giao
đã làm cho niềm vui ấy tan biến ngay; cũng giống như hôm qua - lại đẩy xe
củi và lần này còn phải chất củi vào lò nung.


Sáng nào Mộc Nhĩ cũng xăng xái có mặt trước cửa nhà bác Min. Ngày nào
ông cũng sai nó đẩy xe lên núi chặt củi. Tối đến, nhờ được bác Sếu chăm sóc
tận tình, vết thương trong lòng bàn tay Mộc Nhĩ bắt đầu lành, lớp da non
màu hồng dày hơn. Nhưng khi ngày làm việc kế tiếp bắt đầu nó lại toạc ra và
rỉ máu. Mộc Nhĩ dần quen - cái đau cũng giống như người bạn không mời
đến chỉ sau vài nhát rìu buốt nhói đầu tiên, đành chịu thôi.

Sang ngày thứ ba, bác Sếu ngỏ ý muốn đi cùng Mộc Nhĩ. Nó cuống cuồng
tìm cách từ chối. Nó biết điều gì sẽ xảy ra. Vì muốn bàn tay phồng rộp của
Mộc Nhĩ được nghỉ ngơi, bác sẽ giằng lấy cái rìu. Mộc Nhĩ rùng mình, hình
dung cảnh bác Sếu tựa người vào cây nạng gắng sức chặt củi. Không khéo
bác sẽ làm hỏng cái chân lành mất thôi.

“Bác muốn giúp, con cảm tạ vô cùng”, Mộc Nhĩ đáp. “Nhưng khi con trở về
nhà đã thấy có mâm cơm dọn sẵn thì có lẽ hay hơn. Bác có thương thì hãy
giúp con bằng cách đó.”

Bác Sếu thuận lòng. Mộc Nhĩ biết bác sẽ bỏ cả ngày để nghĩ cách biến một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.