MẢNH GỐM VỠ - Trang 45

trên đường từ bãi biển trở về, chậm chạp và đau đớn, cây nạng đã gãy, chẳng
còn gì để chống mà đi cho vững. Đã vất vả như vậy lại không bắt được lấy
một con cá nào, hẳn bác khổ tâm lắm. Không hiểu sao trong lúc nhấm nháp
bữa trưa ngon lành nó lại quên phứt người bạn già! Nhẽ ra nó phải để dành
cho bác Sếu ít đồ ăn. Nếu đổi ngược lại, chắc chắn bác Sếu không bao giờ
quên nó.

Mộc Nhĩ hốt ít dăm bào vào lòng bàn tay đoạn ném xuống sông. Nhìn mớ
dăm bào trôi theo dòng nước, nó lẩm bẩm, “Con rất tiếc về chuyện cá bơn.”

Bác Sếu nói: “Hẳn con lấy làm tiếc về cái chân này chứ gì. Vì nó mà tối nay
bác cháu ta không có cá ăn. Nhưng theo ta, đừng phí thời giờ buồn phiền về
những chuyện mà chúng ta không thay đổi được.” Bác Sếu đứng dậy miệng
làu bàu, rồi dựa hẳn người vào cái nạng mới để thử.

Bác hài lòng, gật đầu với Mộc Nhĩ. “Với lại sau khi giã từ trần thế, ta sẽ có
một đôi chân khỏe mạnh, không cần đến cái này nữa”, bác vỗ nhẹ lên cây
nạng.

Vẫn còn tự giận mình, Mộc Nhĩ lẩm bẩm trong họng: “Một số kẻ trong
chúng ta sẽ có những bốn cái chân khỏe mạnh cơ đấy”.

Bác Sếu vung cây nạng mới quất Mộc Nhĩ một cái. “Mày nói gì vậy, thằng
láo lếu kia? Vậy kiếp sau ta sẽ là súc vật hay sao?”

Mộc Nhĩ cãi. “Không, con tự nói về mình đấy...” Chợt nó im bặt rồi ngoác
miệng ra cười. “Mà, cũng có thể con sẽ là một con thỏ. Thỏ rất nhanh và
khôn...”

“Mày nên nhanh nhẹn ngay lúc này đi!” - bác Sếu vờ nạt, khua nạng lên như
múa kiếm. Mộc Nhĩ nhảy tưng tưng như con thỏ quanh cái hang lụp xụp của
họ để né tránh những cú đâm ngang chọc dọc của bác Sếu. Chỉ trong chốc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.