MẢNH GỐM VỠ - Trang 49


Mộc Nhĩ làm việc cho ông Min tới nay tuy mới được hai tháng, nhưng cứ
như đã một năm hay thậm chí lâu hơn nữa. Có những lúc khó khăn lắm nó
mới nhớ nổi cuộc sống của mình trước kia ra sao. Ngày tháng cứ thế trôi qua
đều đều, càng ngày nó càng cảm thấy thoải mái, tự tin hơn. Thức dậy từ rất
sớm, làm việc cho ông Min, chén một nửa phần cơm trưa, lại làm việc, sau
đó trở về cây cầu vào lúc sẩm tối.

Để tránh lũ thú hoang ăn mất nửa phần cơm dành dụm trong lúc nó đang làm
việc, Mộc Nhĩ đem giấu bát cơm gần ngôi nhà hơn. Ở một góc xa trong sân
nhà thầy, nó đào một cái hố chỉ đủ để đặt cái bát vào, rồi tìm một phiến đá
phẳng khá lớn ở gần đó làm nắp đậy. Bát cơm không hề suy suyển kể từ khi
nó giấu ở đấy. Từ đó trở đi, ngày nào nó cũng có thể mang nửa phần cơm về
cho bác Sếu.

Đó là điều làm Mộc Nhĩ mãn nguyện nhất. Những bữa ăn bà Min dành cho
nó tuy đạm bạc, nhưng bao giờ cũng làm vui lòng người bạn già của nó. Tối
nào bác Sếu cũng thích thú mở cái gói bọc quả bầu khô như thể trong đó
chứa ngọc ngà châu báu.

“Tối nay có đậu hũ”, bác Sếu sẽ reo, đôi mắt sáng lên. “Cả kim chi dưa leo
nữa chứ. Thực khéo chọn món. Đậu hũ mềm như sữa đông, dưa leo thì giòn
tan trong miệng. Của nhà người khác đậu hũ nhạt thếch, dưa leo thì đắng
ngắt. Bà này đúng là một nghệ nhân.”

Vài ngày sau khi nó bắt đầu sử dụng chỗ giấu thức ăn mới, Mộc Nhĩ khám
phá ra một điều kỳ lạ. Như thường lệ, nó chén hết một nửa phần cơm trưa.
Nhưng cuối ngày, lúc lấy cái bát ra khỏi hố sau một ngày làm việc, tháo
mảnh vải bọc ra xem lại thức ăn bên trong, nó thấy cái bát lại đầy vun lên.

Mộc Nhĩ tròn mắt ngạc nhiên. Nó nhìn về phía căn nhà, nhưng không thấy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.